Chương 33: Đòi nợ

Một khung cảnh ầm ĩ trong văn phòng của công ty Liên Chế, tất cả mọi người đều bận rộn, Diệp Hoan đương nhiên không muốn tham gia náo nhiệt, vì vậy khoanh tay, vẻ mặt hài hước tươi cười, đứng xem mấy người trong văn phòng cãi cọ.

Đợi đến lúc vị nam trung niên hói đầu kia mở miệng nói chuyện, Diệp Hoan liền rất nhanh hiểu được, hôm nay khoản nợ sợ rằng không dễ đòi như vậy.

Nguyên nhân rất đơn giản, rận nhiều hơn không ngứa, nợ nhiều chẳng lo nữa, rõ ràng nam nhân hói đầu thuộc về chủng loại không vô lo kia.

Hai tay ra sức vùng vẫy giữa đám người đòi nợ, cứ như là Triệu Tử Long phá vòng vây ở dốc Trường Bản, tên đầu hói mặt đỏ lên, khàn giọng hét lớn:

"Không có tiền! Nói thế nào cũng không có tiền! Các ngươi xem nơi này ta có cái thứ gì đáng giá đều đã mang đi, dù thế nào ta cũng không xuất tiền ra được!"

Đám người đòi nợ ngớ ra, tiếp theo tinh thần quần chúng càng thêm phẫn nộ, níu níu kéo kéo, loạn thành một đống.

Diệp Hoan nhăn mày lại, tên hói đầu là đồ lưu manh à...

Hắn biết rõ, đòi nợ là dựa cả vào cái khí thế, hiện tại có thể xem ra, khí thế của đầu hói không tồi chút nào, khí thế tên kia như không hề thiếu nợ, nói chuyện còn tự tin hơn cả tay chủ nợ, Diệp Hoan tính toán một lúc, nếu như cứ đấu khí thế với hắn mình có thể không bằng mất.

Nhìn cảnh trước mắt một lát, Diệp Hoan liền quay người rời đi.

Hắn cảm thấy hôm nay việc này có chút khó khăn, nhất định phải vận dụng đạo cụ thử xem.

Đạo cụ rất đơn giản, chỉ gồm một thùng dầu đỏ, và một mớ bàn chải mà thôi.

Advertisement

Khoảng chừng một giờ sau, trong tay Diệp Hoan mang theo một thùng dầu đỏ cùng một mớ bàn chải lần thứ hai đi vào công ty Liên Chế.

Đã không thể cùng tên lưu manh này đọ khí thế, vậy thì đọ thủ đoạn đi.

Bây giờ đã quá năm giờ chiều, công ty Liên Chế hầu như không còn ai, phỏng chừng các nhân viên bị những người đòi nợ kia ảnh hưởng tới tâm tình làm việc cả đám đều tan ca sớm.

Diệp Hoan đi thẳng một mạch đến văn phòng chủ tịch công ty.

Cũng may, vị trung niên hói đầu trong văn phòng vẫn chưa về, đang thu dọn đồ đạc, Diệp Hoan nếu vào muộn một lát nữa thôi là không gặp được rồi.

Sáu người đời nợ cũng không thấy bóng dáng đâu, xem ra bọn họ bị thủ đoạn lưu manh vô lại đuổi đi rồi.

Trông thấy Diệp Hoan đi tới, nam nhân hói đầu ngẩn người, sau đó thần sắc có chút đề phòng:

"Ngươi là kẻ nào? Ngươi tìm ai?"

Advertisement

Diệp Hoan nhìn trái nhìn phải, cười nói:

"Ông chủ Liên Chế có ở đây không?"

"Chính là ta, ngươi có chuyện gì không?"

Diệp Hoan cười rất thân thiện:

"Như thế này, ta là trợ lý chủ tịch của công ty Hồng Hổ..."

Tên hói đầu mặt biến sắc:

"Công ty Hồng hổ?... Ngươi cũng đến đòi nợ hay sao? Nói cho ngươi biết, ta không có tiền, một xu cũng không trả được! Ta còn cả một đống nợ ngập đít chưa đòi các công ty khác, khoản nợ đấy, ta tìm ai nói lí lẽ đây? Không có tiền! Giết ta cũng không có tiền!"

Diệp Hoan cười nói:

"Ngài yên tâm, ta hôm nay đến không phải tìm người đòi tiền đâu, chỉ là phụng mệnh đến xử lý qua thủ tục thường lệ..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!