Chương 288: Lý tưởng đời người

Mọi việc cần giải quyết đều đã giải quyết xong, chẳng qua những chuyện giải quyết xong rồi cũng chỉ là chuyện nhỏ, bây giờ còn có một phiền toái, phiền toái vô cùng vô cùng lớn đang chờ Diệp Hoan.

Có câu:

"Tằng nhân tửu túy tiên danh mã, sinh phạ tình đa luy mỹ nhân."

Câu thơ này thực sự đầy ắp ý cảnh đẹp đẽ tuyệt vời, nói trắng ra thì câu này có nghĩa là, đầu bé thì đừng cố đội mũ lớn làm gì. Hai chữ đa tình nghe có vẻ phong nhã thoát tục, thực tế chính là một sự nghiệp hết mình nịnh nọt lấy lòng.

Một ấm trà đầy nước, rót ra một chén, lại một chén, lại chén nữa, cuối cùng rót được bao nhiêu chén? Vì sao người ta lại phải khởi xướng chế độ một vợ một chồng? Thật ra chính là để bảo vệ đàn ông, trừ khi anh có một Nhị đệ lúc nào cũng khỏe mạnh 24 giờ không xuống, nếu thế thì không nói làm gì.

Nói ngắn gọn, mấy chuyện đa tình này đều cần kỹ thuật cao, không có năng lực thì tốt nhất nên yên phận chút đi.

Giờ đây Diệp Hoan hận nhất chính là cái mồm thối của mình, vì sao trước đây uống rượu nóng máu đàn ông lên làm gì, mà hứa với mấy người Chu Mị một lời không phụ kiếp này...

Có đáng khinh bỉ không chứ?

Có đáng khinh bỉ không?

"Quá đáng khinh bỉ luôn!" Hầu Tử nhìn hắn xem thường.

Ánh mắt Trương Tam có vẻ đồng tình:

"Phần Nam Kiều Mộc phản ứng ra sao tạm thời chưa nhắc đến. Còn về mấy người Chu Mị, anh Hoan, anh tính sao? Hay anh cứ noi gương mấy gia đình cổ đại giàu có, một thê ba thiếp, mỗi đêm bị các nàng luân phiên vài lần?"

"Nhị đệ sẽ bị mài thành tú hoa châm mất..." Diệp Hoan cưng chiều vỗ về đũn/g quần, ủ rũ nói.

Hầu Tử thở dài:

"Đúng là khó quá, nếu mấy người Chu Mị đều là dạng phụ nữ tham tiền đào mỏ thì còn dễ, đằng này... ai nấy đều đã trải qua những đoạn thời gian khó quên với anh, đều là những cô gái tính tình lương thiện, lấy ai bỏ ai cũng đều là tiếc nuối cả đời."

Diệp Hoan nghe vậy lòng càng thêm nặng trĩu, suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm được một biện pháp vẹn cả đôi đường. Thường ngày hay khôn vặt giờ cũng chẳng thấy đâu.

Diệp Hoan cắn răng, giận dữ vỗ bàn:

"Lão tử dứt khoát xuất gia làm hòa thượng đi, không cưới ai cả!"

Hầu Tử ung dung nói:

"Cũng không dễ đâu, trên chùa không nhận hòa thượng mù chữ. Thời nay mà không có bằng cấp chính quy trở lên thì đừng mơ trà trộn vào nổi. Mẹ nó, còn khó hơn cả thi tuyển công chức."

Diệp Hoan đờ đẫn, căm uất ngửa mặt lên trời thở dài:

"Mịa nó, cái thói đời gì thế hả? Thế này thì người nông dân biết phải làm sao?"

Trương Tam khinh thường nói:

"Người ta đều là một ấm một chén, anh đã được bốn chén trà rồi còn ra vẻ chết cha mất mẹ, đừng có mà bốc phét nữa."

Advertisement

Diệp Hoan giận dữ nói:

"Mày hâm mộ hử? Vậy để tao tìm cho mày thêm vài người đẹp chân dài nữa được không hả."

Trương Tam cười nói:

"Thôi, em cũng không có cái phúc đó. Chân dài là ai? Đó chính là những cô em sinh ra để ngồi xe BMW với đại gia, gả cho em có hơi không tốt..."

Diệp Hoan cười khẩy:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!