Chương 287: Kết thúc tất cả

Tất cả mọi chuyện đều kết thúc. Thẩm Duệ nằm đó trong vũng máu, sinh mạng tuổi trẻ cứ lặng yên mà mất đi. Tống Giai ôm thi thể của hắn, khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc, những người còn lại lặng im đứng xung quanh. Diệp Hoan quăng súng, vẻ mặt đầy ngơ ngẩn.

Kết thúc rồi sao? Nhưng vì sao lòng mình vẫn thấy khó chịu như vậy?

Cách cửa lớn Thẩm gia phát ra tiếng Kéétttt chầm chậm. Giữa cánh cửa ấy là Thẩm Sùng Võ đang chậm rãi bước tới, được đám cảnh vệ vây quanh bảo hộ.

Trông thấy thi thể Thẩm Duệ dần dần cứng ngắc lại, thân thể già nua của Thẩm Sùng Võ cũng chấn động, hai hàng lệ đục lăn dài trên má rơi xuống.

Tại sao Thẩm gia... Lại biến thành như vậy chứ?

Thẩm Sùng Võ yên lặng nhìn chằm chằm vào Thẩm Duệ, bỗng nhiên thân hình ông lảo đảo, rốt cuộc không thể khống chế nổi mà hôn mê bất tỉnh.

Bị cảnh sát áp giải ra khỏi cánh cửa lớn, khi đi ngang qua thi thể Thẩm Duệ, Thẩm Đốc Nghĩa giống như điên loạn, chỉ chỉ vào thi thể mà cười lớn nói:

"Thiết kết tính toán vẹn toàn, kết quả ngược lại làm hại sinh mệnh của chính mình. Đáng đời, thật là đáng đời!"

......

Sau khi được bác sĩ cấp cứu, Thẩm lão gia tử đã tỉnh lại. Mọi người thấy ông mang thần sắc bi thương sa sút, cũng không dám nói thêm điều gì, chỉ an ủi động viên ông bớt bi thương. Mãi đến lúc sắc trời sáng rõ, Thẩm lão với vẻ mặt mệt mỏi mới hoảng hốt mà rơi vào giấc ngủ.

Thẩm Đốc Lễ và Diệp Hoan rời khỏi vườn trúc, hai người im lặng đi song song trên con đường nhỏ trong lâm viên của Thẩm gia.

"Đã chết nhiều người như vậy, có đáng giá không?"

Diệp Hoan thấp giọng hỏi.

Advertisement

Thẩm Đốc Lễ nói:

"Có đáng giá hay không, chúng ta có thể phán định sao? Nếu như bản thân đã lựa chọn con đường mình đi, nhất định phải gánh chịu mạo hiểm trên con đường này. Thiện giả ác báo đã định trước ngay từ đầu rồi..."

Nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng Diệp Hoan nở nụ cười tươi:

"Bụi về với bụi, đất lại trở về với đất. Như vậy cũng tốt..."

Thẩm Đốc Lễ bật cười: "Bây giờ cha con ta nói chuyện này làm gì. Diệp Hoan, chuyện lần này con làm tốt lắm, nếu không phải trước đó con phát giác có dị biến, quyết đoán ra tay, thì bây giờ Thẩm gia chỉ sợ đã hoàn toàn thay đổi rồi.

Không tệ, hiện tại cha rất vui mừng, may mắn mà lúc trước cha đã mang con từ Ninh Hải về Thẩm gia.Diệp Hoan bĩu môi:Con có phải cũng nên cảm tạ người hay không? Cảm tạ cha lại khiến cho cuộc sống của con trải qua mạo hiểm kí. ch thích, tính mạng như mành chỉ treo chuông như vậy?

"Thẩm Đốc Lễ ha ha cười nói:"Cha không phải mới vừa nói qua, nếu như đã lựa chọn con đường của mình, tất nhiên phải gánh chịu mạo hiểm trên con đường này rồi sao.

"Diệp Hoan nháy mắt mấy cái:"Sau này con có thể lại chọn một con đường khác không?Con định làm gì?Quay về Ninh Hải, ngồi ăn chờ chết!

"Advertisement Thẩm Đốc Lễ nhíu mày:"Anh chỉ mới có hai mươi tuổi đầu, chẳng lẽ cuộc sống cả đời sau này của con đều muốn trải qua như vậy?Thật ra, một năm qua con cũng đã trải qua rất nhiều chuyện rồi, cũng xông pha nhiều hiểm nguy như vậy. Thực ra toàn bộ mọi chuyện con làm từ trước đến giờ đều là vì chuẩn bị cho tương lai ngồi ăn chờ chết mà thôi.

Cuộc đời này của con chỉ có một lý tưởng cao thượng như thế.Hiện tại nội bộ Thẩm gia đã được thanh lý sạch sẽ, nếu như con muốn tiến vào thể chế, Thẩm gia sẽ dùng toàn bộ tài nguyên đầu tư hết trên người con.

Hiện giờ đúng là thời cơ tốt nhất...

"Diệp Hoan sợ tới mức quay đầu lập tức chạy đi:"Ngài là cha ruột của con sao? Lại muốn khiến cho Thẩm gia thêm một người điên ư?"

… …

Bệnh viện quân khu Bắc Kinh.

Hầu Tử và Trương Tam nằm trong phòng bệnh xa hoa, hai người đã tỉnh lại, chẳng qua thể trạng vẫn còn rất yếu.

Bọn hắn bị Thẩm Duệ hạ lệnh đánh gãy một chân, bệnh viện quân khu đã phái ra một vị bác sỹ quân y lớn tuổi có kinh nghiệm phong phú chữa chân cho bọn hắn, băng bó lại bằng thạch cao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!