Chương 24: Thưởng cúc

Lúc chạng vạng tối khi Diệp Hoan, Hầu Tử, Nam Kiều Mộc ba người còn ở bên ngoài ăn cơm đi dạo thì chỗ ở mà Diệp Hoan thuê đã có ba gã khách không mời mà đến.

Đây chính là bọn thủ hạ của Liễu Mi mà lần trước mời Diệp Hoan không được.

Tên đi phía trước vẫn đeo chiếc kính râm lớn. Còn hai tên kia đi theo sau không nhanh không chậm.

Đứng trước tòa lầu, người đeo kính râm ngẩng đầu nhìn. Đây là tòa lầu cổ xây vào thời Liên Xô chi viện chi viện cho Trung Hoa, bất giác bĩu bĩu môi.

Người đeo kính râm có biệt hiệu là Tôn Tử.

Hắn là một tay chân của Hồng Hổ bang. Sau này khi thành lập công ty Hồng Hổ, thân phận hắn cũng thay đổi theo, thành phó chủ quản đội bảo an của công ty Hồng Hổ. Khi Vương Sạn bị bắt về tội giết người, hắn liền thuận thế trở thành chủ quản bảo an.

Hôm nay Tôn Tử có áp lực rất là lớn.

Hắn lại phải đến mời Diệp Hoan. Lần này không thể thất bại, nếu không….. Hắn cũng không dám tưởng tượng ra sau này sẽ có hậu quả gì nữa. Đại tiểu thư thường rất là nghiêm khắc. Ít nhất cũng bị chặt tay chặt chân.

Hai tên thủ hạ phía sau cũng mồ hôi đầm đìa, móc ra một cây sắt, sắc mặt dữ tợn nói:

"Anh Tôn Tử! Thấy thằng nhãi Diệp Hoan đó chúng ta không nên nhiều lời với nó làm gì, đập cho nó một gậy ngất đi rồi đem tới trước mặt đại tiểu thư. Phận sự của chúng ta coi như xong."

Tôn Tử gật gật đầu.

Nói nhẹ không được thì sử dụng phương pháp cứng rắn vậy. Đây chính là cách làm việc của xã hội đen.

"Sau khi đi vào chặn cửa lại, đừng để nó chạy thoát."

Hai người gật đầu đồng ý.

Vừa định bước lên lầu, trên cầu thang âm u bỗng xuất hiện thân hình mập mạp, vừa lúc chặn trước mặt bọn họ.

Vương lão đầu mở to đôi mắt lão mờ nhòe, nhường như không còn sức lực hỏi:

"Ba vị nhìn lạ quá. Chắc không phải người ở đây chứ hả?"

Một tên thủ hạ giơ cây sắt lên chỉ vào lão Vương, nghiêm giọng quát:

"Cút đi thằng già chết bầm kia! Đừng cản trở việc của bố mày!"

Lão Vương thở một hơi dài, lẩm bẩm nói:

Advertisement

"Thói đời bây giờ người trẻ tuổi càng ngày càng không biết lễ phép rồi..."

Côn Tử không muốn sinh chuyện, đưa ánh mắt ra hiệu cho thủ hạ, sau đó cười lớn nói:

"Vị lão tiên sinh này! Chúng tôi lên lầu tìm người bạn. Phiền lão tiên sinh nhường đường một chút."

Lão Vương ngẩng đầu nheo mắt nhìn Côn Tử, hỏi như không có chút sức lực nào:

"Lão hán sống lâu năm như vậy, vác gậy sắt lên tìm bạn đúng là lần đầu tiên mới gặp. Người ở tòa nhà này ta đều quen biết cả, các ngươi tìm ai?"

Côn Tử dần dần không còn kiên nhẫn, cố nhịn nói:

"Chúng tôi tìm một người họ Diệp, phiền lão tiên sinh nhường một tí, chúng tôi đang vội."

Lão Vương chậm rãi gật đầu:

"Oh, thì ra kiếm họ Diệp. Tòa lầu này họ Diệp chỉ có một người. Tiểu tử đó không phải người tốt lành gì, trộm vặt cái gì cũng dám làm……."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!