Chương 19: Ông chủ nhà họ vương

Bước ra khỏi ngân hàng, Diệp Hoan miệng ngân nga điệu hát dân ca từ ngày xưa, môi ngậm điếu thuốc đi về nhà.

Nhà không người trống.

Nam Kiều Mộc đã đi làm. Diệp Hoan ngồi đờ đẫn một mình ở trong phòng.

Gần đây, cuộc sống có đôi chút khó khăn. Diệp Hoan cho rằng nếu có thời gian thì sẽ đến bệnh viện bán máu. Cuộc sống khuấy động một chút có thể chấp nhận được. Nhưng cái khiến con người ta chán nản nhất chính là, khuấy động thì cũng đã khuấy động rồi, vậy mà hắn vẫn chỉ là một kẻ nghèo nàn.

Cần phải nghĩ cách kiếm tiền thôi.

Vẫn còn chưa nghĩ ra được cách kiếm tiền, tư tưởng của Diệp Hoan lại nhảy sang việc khác.

Ba tên ngày hôm qua rốt cuộc là ai? Cô gái nào muốn gặp mình? Diệp Hoan mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không yên tâm. Nhớ lại kĩ càng một chút, thật sự là không nhớ ra mình đã gặp cô gái này bao giờ. Diệp Hoan sống vẫn rất dè dặt. Bất kể là lăn lộn giang hồ hay tán gái đều một mực rất cẩn thận.

Chuyện quá khó thì không đụng vào, cô gái nào quá gai góc sẽ không trêu chọc.

Trong lúc mà hàng trăm suy nghĩ không chưa được giải thích. Cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Diệp Hoan vừa đứng lên, thì đã nghe thấy tiếng người nói ngoài cửa:

"Diệp Hoan! Tôi biết rõ cậu đang ở bên trong. Mở cửa ra mau, tôi núp dưới lầu và đã trông thấy cậu về rồi đấy."

Giọng nói có vẻ già dặn, chắc hẳn mười phần là trung niên. Giọng to lanh lảnh, cả tòa nhà cũng nghe thấy.

Diệp Hoan mặt biến sắc, trán toát mồ hôi lạnh.

Hắn đã nhận ra giọng nói đó là ai. Hơn nữa qua giọng nói trung niên này, hắn cũng đột nhiên tìm được nguyên nhân lớn nhất khiến cho tâm trí mình ngày hôm nay cứ rối lên.

Advertisement

Diệp Hoan thật quá tốt bụng, hắn đã đem toàn bộ số tiền ít ỏi của mình tặng cho viện dưỡng lão. Nhưng hắn lại quên, quên ngày hôm nay là ngày trả tiền phòng…

Đúng vậy!

Chủ nhân của giọng nói đang đứng ngoài cửa, oang oang cả khu nhà đó, chính là ông Vương chủ nhà trọ. Ông già gần 50 tuổi, nghe nói là quân nhân xuất ngũ.

Diệp Hoan vã mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống. Chuyện này thật ầm ĩ, chuyện quan trọng như thế này sao mà lại có thể quên được cơ chứ?

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên ở bên ngoài, Diệp Hoan chần chừ trong giây lát, cuối cùng cũng bất chấp ra mở cửa.

Cửa mở, khuôn mặt béo trắng của ông chủ Vương hiện ra trước mặt Diệp Hoan.

Diệp Hoan trợn tròn mắt, chớp chớp mắt với một dáng vẻ mơ màng nói:

"Xin lỗi! Xin hỏi có phải ông muốn tìm Diệp Hoan không? Thật ngại quá, hắn không có nhà. Tôi chỉ là khách của hắn thôi...."

Diệp Hoan vừa nói xong đang định đóng cửa thì bị ông chủ Vương chặn lại.

Advertisement

"Diệp Hoan! Muốn giở trò thì cũng phải xem đối tượng là ai chứ! Tôi quen cậu 2 năm rồi, cho dù cậu có hóa thành tro thì tôi cũng nhận ra cậu. Cậu thấy thú vị sao?"

Ông chủ Vương vừa thở hổn hển vừa nói.

Diệp Hoan không chút ngượng ngùng khi bị lộ tẩy, cẩn thận nhìn trộm lão chủ nhà Vương một lát. Bỗng nhiên hắn vỗ đùi thật mạnh, dáng vẻ như bắt được vàng... ngạc nhiên mừng rỡ nói:

"Ôi chao! Thì ra là chú Vương! Cơn gió nào đã đưa chú..."

"Nói nhảm ít thôi. Trả tiền phòng đây!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!