Sau khi xông vào đại sảnh của ngân hàng thì tình hình đã nằm trong tầm kiểm soát của cảnh sát.
Thực ra lúc này cũng không còn gì để kiểm soát nữa. Tổng cộng ba tên cướp, một tên chết, một tên hôn mê, còn một tên bị Diệp Hoan bóp cổ. Chắc là cũng sắp bị Diệp Hoan bóp ch. ết rồi…
Mười mấy người đã được giải cứu.
Người nào người nấy vui mừng đến phát khóc. Vừa từ quỷ môn quan trở về, cho dù là quen biết hay không quen biết, đều ôm nhau khóc nức nở. Trong cuộc đời bình dị này, ít nhất họ đã trải qua một chuyện không bình thường chút nào. Sự may mắn chết đi sống lại đã khiến họ hồn bay mất vía.
Tất cả mọi người đều hiện lên cùng một suy nghĩ,
"Được sống, thật là tốt."
Trong bản tính con người, cái thiện vẫn chiếm ưu thế. Sau khi chết đi sống lại, mọi người đều hướng ánh mắt nhìn về người anh hùng vô danh đã xoay chuyển tình thế, người đã cứu mạng họ.
Nếu như không phải anh ta một mình xoay chuyển tình thế, bây giờ tình hình của họ sẽ ra sao? Thật là không dám nghĩ tới.
Người anh hùng vô danh bây giờ rất bận.
Anh ta bận bóp cổ tên cướp.
Diệp Hoan bây giờ như rơi vào trạng thái điên dại. Không còn lí trí, không còn biết nguyên do. Hai mắt hắn đỏ rực, mọi thứ xung quanh dường như trở lên vô hình. Trong mắt hắn chỉ còn có tên cướp đáng chết kia, trong đầu liên tục hiện lên tiếng nói:
"Giết hắn đi! Giết hắn đi! Chính hắn đã cướp tiền của bọn em mi. Hắn đáng chết!"
Advertisement
Dưới bàn tay cứng như sắt, tên cướp mồm đã sùi bọt mép, tưởng chừng như bị hắn bóp ch. ết thịêt rồi.
Những viên cảnh sát xung quanh bắt đầu hỏang lên. Đây đã nằm ngoài phạm vi tự vệ. Nếu như tên cướp bị bóp ch. ết trước mặt họ, thì không những Diệp Hoan phải ngồi tù, ngay cả cảnh sát bọn họ cũng không thoát khỏi tội.
Thế là những viên cảnh sát này cùng xông lên.
Họ lần lượt nắm lấy cánh tay, đùi của Diệp Hoan. Có người còn nắm lấy cổ hắn, dùng hết sức kéo hắn ra sau.
Nhưng Diệp Hoan không biết từ đâu như có thêm sức mạnh. Bất kể bọn cảnh sát kéo, đấm đá như thế nào, hắn vẫn bóp chặt cổ tên cướp không buông. Từ thân hình nhỏ bé của hắn toát lên một luồng sát khí. Cuối cùng, những viên cảnh sát cũng lực bất tòng tâm.
Lúc Cao Thắng Nam đi vào đại sảnh, thì cảnh này đập vào mắt cô.
Một đám cảnh sát đang cố hết sức kéo Diệp Hoan ra. còn Diệp Hoan thì hai tay bóp lấy cổ tên cướp, mắt đỏ rực, nhưng con dã thú đang bị thương hét lên:
"Tiền! Ngươi trả tiền cho ta! Tiền của em ta đâu---"
Trong đầu Cao Thắng Nam đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh. Một cái túi du lịch đựng đầy tiền mặt được gói trong tờ báo đang nằm một xó hiện ra trước mắt.
Advertisement
Cao Thắng Nam vội bước lên trước, cầm lấy bịch tiền mặt, giơ ra trước mặt Diệp Hoan, dịu giọng nói:
"Tiền đang ở đây, ở đây! Một xu cũng không thiếu. Đây là tiền của em ngươi …"
Giọng nói đó dường như có sức xua tan đi hết tà khí. Khi Diệp Hoan nhìn thấy tiền mặt của em hắn, thì tay của hắn từ từ buông ra.
Dường như đã trải qua một cuộc du lịch dài, Diệp Hoan mồ hôi đầm đìa bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn ôm bịch tiền vào lòng, ôm thật chặt. Giống như ôm nguồn hy vọng duy nhất của đời người, khóe miệng nở nụ cười, gục đầu xuống không nói một lời nào.
Tiền của em ta còn chưa có mất….
Đây là suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Diệp Hoan đang sức tàn lực kiệt này.
Bình dị, nhỏ bé nhưng vĩ đại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!