Chương 7: (Vô Đề)

Tôi ngồi trên hành lang bệnh viện chờ đến lượt phẫu thuật, đầu óc rối bời.

Lúc thì là đêm xảy ra tai nạn, Tạ Triệt ghé sát tai tôi thở gấp gọi tôi là bé con, lúc lại là cảnh bố mẹ giục cưới, còn Tạ Triệt đáp:

"Con có người mình thích rồi."

Cảnh tượng chuyển từ chiếc tủ quần áo trống trơn trong nhà anh, đến phòng khách sáng nay.

Giữa không khí mập mờ như vậy, anh hỏi tôi:

"Em thật sự muốn biết bạn gái anh là ai à?"

Aaaaaa, dù có ngốc đến mấy tôi cũng nhận ra điều gì đó không ổn!

Người anh thích… chẳng lẽ là tôi?

Tôi ôm mặt, tôi là em gái anh cơ mà!

Ca phẫu thuật đang tiến hành đến người trước tôi hai lượt, sắp đến lượt tôi rồi.

Tôi nắm chặt váy, nhất thời không biết phải làm sao.

Đèn trước phòng mổ tắt, người trước tôi đã vào trong. Còn tôi cứ mở điện thoại rồi lại tắt, rồi lại mở không ngừng.

Tạ Triệt không gửi cho tôi dù chỉ một tin nhắn.

Tôi đưa tay xoa bụng. Phôi thai còn quá nhỏ, cái gọi là thai máy vẫn chưa cảm nhận được gì.

Tôi đứng dậy, hít sâu một hơi, quyết định đi rửa mặt cho tỉnh táo.

Dòng nước lạnh xối lên mặt khiến tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Kệ đi!

Đã xếp hàng lâu vậy rồi, bỏ thôi.

Ai mà biết Tạ Triệt có lừa tôi hay không.

Tôi hạ quyết tâm bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ, chưa đi được bao xa thì bị ai đó ép sát vào tường.

Giây tiếp theo, tôi bị ai đó giữ gáy và hôn mạnh.

Tôi mở to mắt.

Tạ Triệt nhìn tôi chằm chằm, như một con sói đã nhắm trúng con mồi.

Nụ hôn của anh vụng về vô cùng, không hề có kỹ thuật, chỉ biết xâm chiếm tới tấp.

Tôi cố đẩy anh ra nhưng lại bị giữ chặt hơn nữa trong vòng tay anh. Tôi sắp không thở nổi rồi!

Khóe mắt tôi ươn ướt, nước mắt sinh lý trào ra.

Tôi rên khẽ: Anh… nhẹ thôi…

Anh buông tôi ra, tôi vừa kịp thở thì anh lại một lần nữa áp lên.

Tạ Triệt dùng đầu ngón tay ấn mạnh khóe mắt tôi, nước mắt tôi từng giọt rơi xuống.

Thấy tôi khóc, anh chẳng những không dừng lại mà còn thô bạo hơn nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!