Chương 6: (Vô Đề)

[Không muốn ăn gì cả, hôm nay em bị chán ăn.]

[Còn nữa, anh này, đừng gọi em là bé cưng ơi nữa, em lớn rồi mà.]

Phía trên khung chat hiện dòng chữ Đang nhập...

Sau gần nửa phút, anh chỉ gửi lại đúng một chữ.

[Ừm.]

Hẹn lịch phá thai là vào ngày mai.

Chiều muộn, tôi ra sân sau hóng gió. Nằm trên ghế xích đu, lắc lư nhè nhẹ khiến người ta buồn ngủ.

Tôi mơ màng cảm giác có thứ gì đó chạm vào môi mình.

Tôi lẩm bẩm: Anh ơi...

Anh đây.

Tôi trở mình:

"Đừng làm loạn, em buồn ngủ lắm."

Giọng nam trầm thấp cất lên hỏi:

"Bé cưng có muốn vào phòng ngủ không?"

Tôi buồn ngủ đến mức không suy nghĩ được gì, đáp bừa: Ừm.

Cánh tay anh vòng qua eo và chân tôi, bế tôi lên.

Tôi hé mắt, nhìn rõ người bế mình là Tạ Triệt, rồi lại thiếp đi.

Hồi trước mỗi lần tôi ngủ quên ngoài sân, anh cũng hay bế tôi vào. Nhưng không biết từ khi nào mà anh không làm thế nữa?

Hình như là năm tôi 19 tuổi.

Có lần sinh hoạt câu lạc bộ, tôi rủ anh đi cùng cho vui.

Từ sau hôm đó, anh trở nên lạnh nhạt với tôi, như thể chỉ sau một đêm đã không còn thích tôi nữa.

Thật là, biết thế đã chẳng rủ anh theo.

Tôi theo bản năng ôm lấy cổ anh:

"Anh ơi, sao anh không thích em nữa?"

Bước chân anh khựng lại.

Bé cưng, anh...

Tôi không nghe thấy anh nói gì tiếp theo nữa, tôi buồn ngủ quá nên ngủ mất tiêu.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy, vươn vai một cái rồi xuống lầu.

Hiếm khi thấy Tạ Triệt có mặt ở phòng khách, anh chăm chú cầm đọc tờ giấy gì đó.

Tôi thấy anh thì lên tiếng chào: Hello anh giai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!