Thì ra, mười năm thanh mai trúc mã, không bằng một tháng quen biết và thấu hiểu.
Thì ra, dù ta học bao nhiêu quy củ, vẫn chẳng thể nào trở thành cô nương trong lòng Thẩm Đình Chi.
Ta cúi đầu cười nhạt:
"Lê Luyện, vẫn là ngươi thương ta."
Nhưng ta đã cười quá sớm.
Nó vùng vẫy thoát khỏi tay ta, phóng thẳng vào lục giác đình, ngoan ngoãn nép vào lòng Liễu Đường.
"Lê Luyện sao lại chạy đến đây?"
Thẩm Đình Chi chậc một tiếng, trách:
"Đúng là nữ tử vụng về, ngay cả con mèo cũng không trông nổi."
Lại kinh ngạc nói:
"Con mèo này vốn tính tình khó chịu, ngày thường ngay cả A Ngọc cũng không chạm được, vậy mà lại thân thiết với nàng như thế."
Liễu Đường vuốt ve bộ lông trắng như tuyết của Lê Luyện, ngẩng cao cằm, vừa đắc ý vừa dịu dàng liếc nhìn hắn:
"Ngay cả mèo cũng biết nên chọn ai, vậy mà có người lại không biết."
Thẩm Đình Chi đưa tay nhẹ nhàng trêu nàng:
"Ta chọn thế nào, nàng còn không rõ sao?"
Tiếng cười của Liễu Đường trong trẻo như chuông bạc, theo gió lan tỏa khắp nơi.
Thì ra, người được thiên vị, căn bản chẳng cần phải học quy củ.
07
Ta âm thầm ngồi xổm bên bờ lau sậy cạnh đình.
Nghe Thẩm Đình Chi và Liễu Đường trò chuyện suốt cả đêm, từ thơ sách lễ nghĩa đến thơ từ ca phú, từ phong hoa tuyết nguyệt đến những câu chuyện sâu xa.
Thật bực bội, một chữ cũng chẳng hiểu.
Ta vò nát bông lau trong tay để trút giận.
Khi hứng khởi, hai người họ nhìn nhau cười, còn nâng chén đối ẩm.
Người xung quanh không ngừng trêu đùa, nào là lang tài nữ mạo, nào là thần tiên quyến lữ.
Ánh mắt của Thẩm Đình Chi hiện rõ khát khao và tiếc nuối không chút che giấu.
Ta biết hắn đang tiếc nuối điều gì.
Cả trấn ai cũng biết hắn nợ nhà ta một ân tình, không thể bỏ vợ phụ bạc ta.
Liễu Đường ghé tai hắn thì thầm:
"Ta chỉ mong một đời một kiếp một đôi người."
Thẩm Đình Chi cười khổ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!