05
Ta đem bộ y phục thêu suốt đêm giao đến nhà viên ngoại họ Trương.
Nhũ mẫu trong phủ trả tiền, còn xuýt xoa khen ngợi:
"Nhìn đôi uyên ương thêu này xem, thật là sống động. Tay nghề này so với thợ thêu giỏi nhất kinh thành cũng chẳng kém, cô nương ở trấn Bạch Thủy này thật là phí tài."
Nhũ mẫu chỉ đang khách sáo, ta hiểu rõ.
Thẩm Đình Chi từng nói với ta, thực ra tay nghề của ta rất bình thường, đôi khi hắn chê xấu, còn bắt ta tháo những họa tiết trên cổ áo hay ống tay áo ở chỗ dễ thấy, để khỏi làm hắn mất mặt.
Vì vậy ta chỉ đáp:
"Đâu có đâu có, nhũ mẫu quá lời rồi."
Ra về, lòng hân hoan, tự nhủ mình thật khéo tay.
Hôm qua mới học biết chữ, hôm nay đã biết cách đối đáp khách sáo.
Sớm muộn gì ta cũng có thể chen chân vào vòng giao thiệp của những người đọc sách.
Lúc đi ngang qua cửa hàng trang sức quen thuộc, ta liếc nhìn qua, nụ cười trên môi lập tức đông cứng lại.
Chiếc trâm ngọc đá vốn trưng trên quầy hàng thường ngày đã không còn.
Ngày ta thành thân không có mai mối hay sính lễ, ba năm qua cũng chưa từng có thêm món trang sức nào.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chỉ có cây trâm ấy, làm từ một loại đá xanh lục như ngọc, kiểu dáng cổ kính mà tinh tế, ta đặc biệt yêu thích.
Nhưng giá quá đắt, tận năm lượng bạc.
Bằng cả hai năm chi tiêu trong nhà.
Một lần ta liều lĩnh đề cập đến, nhưng Thẩm Đình Chi chỉ lạnh lùng liếc nhìn ta, không nói một lời, khiến ta chẳng dám mơ tưởng nữa.
Tưởng rằng mỗi ngày ngắm qua một chút cũng đủ mãn nguyện.
Nhưng giờ không thấy nó đâu, lòng lại trống rỗng vô cùng.
Ta không khỏi bực bội.
Sớm biết, sớm biết vậy, ta đã cắn răng…
Nhưng rồi lại cúi đầu thở dài.
Ôi, biết sớm thì được gì?
Dù có cắn nát răng, ta cũng không thể bỏ năm lượng bạc mua một cây trâm.
Ta đâu xứng đáng với món đồ tốt đẹp như thế.
"Nương tử nhà họ Thẩm, nương tử nhà họ Thẩm?"
Chủ quán gọi ta.
A, trời ơi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!