21
Chó dại cuối cùng cũng đuổi kịp.
Chẳng bao lâu sau, khi trời âm u nặng nề, ta đang ngồi trong sân vá áo thì bỗng nhiên một đội quan binh ập đến.
Không nói không rằng, họ áp giải ta lên công đường.
Tước Nhi tỷ xách đao định xông vào, may mà Thanh Dương cố hết sức giữ lại.
Lão ban chủ ôm túi tiền, khom lưng cười cầu hòa với từng tên lính áo đen, nhưng chẳng ai thèm nhận bạc của ông.
Cả căn phòng đầy áp lực, ta bị ép quỳ xuống đất, ngẩng đầu liền thấy vị tri phủ ngồi cao trên công đường và Thẩm Đình Chi đứng một bên.
Bốp!
Một tiếng kinh đường mộc vang lên, vị tri phủ lớn tiếng quát:
"Thẩm gia nương tử A Ngọc, ngươi ăn trộm gia tài, tự ý bỏ trốn, đó là hành vi nghịch đạo, ngươi có biết tội không?"
Ta cất lời, bình tĩnh đáp:
"Ngôi nhà là do cha mẹ ta để lại, đồ đạc là do ta kiếm tiền mua sắm. Huống hồ,"
Ta nhìn sang gương mặt lúc này vô cùng xa lạ của hắn:
"Ta và Thẩm Đình Chi đã hòa ly."
Hắn lập tức chắp tay phản bác:
"Chưa từng có chuyện đó."
Ta trừng lớn mắt:
"Ta rõ ràng đã để lại thư hòa ly."
Hắn cười lạnh:
"Thư hòa ly do nữ nhân viết, làm sao có thể tính? Dùng thứ đó để sửa đổi hộ tịch, chẳng phải sẽ khiến người ta cười rớt hàm sao?"
Hắn lén liếc mắt ra hiệu cho tri phủ, vị quan liền hiểu ý, nghiêm giọng nói:
"Đã như vậy, Thẩm thị, bổn tri phủ khoan hồng độ lượng, cho ngươi một con đường sống."Nếu hôm nay ngươi chịu cùng Thẩm công tử tái hợp, tất cả sẽ được xóa bỏ.
"Nếu ngươi không chịu hối cải."
Tri phủ rút ra một tấm thẻ đỏ từ trong ống thẻ, tiếp lời:
"Theo luật, sẽ phạt ngươi hai mươi trượng vào lưng."
Hai mươi trượng lưng, là đánh đến chết.
Ta bất ngờ ngẩng đầu lên:
"Dám hỏi tri phủ đại nhân, luật lệ nào quy định tội trộm cắp phải chịu hình phạt nặng như vậy?"
Tri phủ bụng phệ, ngồi trên chiếc ghế thái sư gần như không chứa nổi thân hình, gác chân đáp:
"Bổn tri phủ nói có thì là có, ngươi dám lắm lời sao?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!