01
Lần đó khi mang cơm trưa cho phu quân, ta gặp được nữ tiên sinh mới đến.
"Thẩm Lang, Thẩm Lang."
Ta nhón chân, níu cửa sau gọi khẽ.
Trong viện văng vẳng tiếng đọc sách, nơi đây chỉ có tiếng gió xào xạc qua bụi trúc.
Ta có chút sốt ruột, đầu ngõ gió lớn, đồ ăn lạnh rất nhanh.
Ngưỡng cửa bằng đá xanh dài và thấp, ta nhấc chân thử so, chẳng qua chỉ nửa bước cao.
Nhưng nhớ đến lời Thẩm Đình Chi, ta đành rụt chân về.
Hắn nói, thư viện là nơi dành cho học vấn, nữ nhân bước vào là làm nhục thánh hiền.
Lần trước ta vì đợi quá lâu, mới bước vào vài bước, hắn đã nổi trận lôi đình, phạt ta nằm trên nền gạch lạnh suốt ba ngày.
Giữa trời đông giá rét, ta lạnh đến mức toàn thân cứng đờ, từ đó để lại chứng đau nhức mỗi khi trời âm u.
Thẩm Đình Chi thương xót, vừa xoa bóp chân cho ta vừa nghiêm nghị răn dạy:
"Không phải ta muốn phạt nàng, nhưng đã là thê tử của ta, thì phải mọi việc đều giữ gìn phẩm hạnh, giữ trinh tiết và chỉnh tề, hành xử biết liêm sỉ, nếu không thì sao xứng đáng với ta? ~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~"Từ nay về sau đừng cãi lời, làm ta nổi giận nữa."
Ta ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn là phu tử của thư viện, cũng là người duy nhất trong trấn Bạch Thủy đỗ tú tài.
Dung mạo tuấn tú, tài học hơn người.
Còn ta, một chữ bẻ đôi cũng không biết. Nếu không phải khi nhỏ cha mẹ hắn qua đời, được nhà ta thu nhận, hắn mang ơn, thì làm sao ta có thể gả cho hắn được.
Mọi người đều nói ta vận khí tốt, nhặt được một lang quân như ý.
Ta cũng nghĩ vậy.
Ta biết mình phải biết điều, nghe lời, học quy củ, trở nên thật tốt thật tốt, mới xứng với hắn.
Nhưng gió lạnh tháng ba thổi qua, làm người không chịu nổi.
Ta tìm một góc tường, ngồi xuống, ôm hộp cơm vào lòng, giữ lấy chút hơi ấm ít ỏi.
Đợi đến khi ông lão bán kẹo hồ lô lần thứ ba đi ngang qua ngõ, ta mới trông thấy bóng dáng Thẩm Đình Chi.
Hắn phong thái như gió xuân, vừa nói vừa cười, tự nhiên tháo chiếc áo khoác lông thỏ cẩn thận khoác lên vai cô nương bên cạnh.
Cô nương…
Ta mở to mắt nhìn.
Thư viện sao lại có cô nương? Thẩm Đình Chi rõ ràng nói…
Ta dụi mắt, nhìn lại kỹ. Lông thỏ trắng muốt tôn lên gương mặt hồng phấn, đôi môi anh đào. Nàng mặc chiếc váy lụa xanh biếc, dáng đi uyển chuyển, mang theo khí chất đầy học thức.
Ồ, hẳn là nữ tiên sinh kia.
Thật đẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!