Trần Hiệt đóng cửa lại, vừa quay người thì thấy Giang Đề đang ôm chăn ngồi trên giường với vẻ mặt u ám nhìn anh.
Anh khựng lại tưởng người kia bị mệt sau khi ngủ dậy nên mang bữa sáng đặt ở đầu giường, quỳ một gối lên giường, cúi người xuống trao cho chàng trai đang cáu kỉnh một nụ hôn nhẹ.
Môi răng va chạm, đầu lưỡi liếm qua đầu lưỡi làm khơi gợi ham muốn.
Đáng lẽ đây phải là một nụ hôn vô cùng dễ chịu và ấm áp, bình thường cho dù Giang Đề có bực đến mấy cũng sẽ được dỗ dành.
Nhưng không hiểu vì sao nụ hôn hôm nay lại khiến cậu càng lúc càng cáu hơn.
"Vẫn muốn ngủ à? Hửm?" Trần Hiệt đưa đầu ngón tay lau đi vệt ướt ở khóe môi chàng trai.
Ngủ thì chắc chắn vẫn muốn, nhưng...
Giang Đề định nói lại thôi, vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Cậu vò rối mái tóc loạn xạ của mình, mặt lạnh nói: Em đi vệ sinh.
Đi vệ sinh thì đi còn ôm chăn làm gì?
Trần Hiệt nheo mắt vươn cánh tay dài kéo cậu bạn trai nhỏ định bước xuống giường trở lại.
Anh không vạch trần mà chỉ là đưa tay trái luồn vào dưới eo cậu, cổ tay thon gọn biến mất trong chăn.
Trong khoảnh khắc đó, Giang Đề run lên, mặt đỏ bừng.
Trần Hiệt bật cười khẽ, quả nhiên là vậy—
Giang Đề nổi cáu:
"Biến ra, em tự xử được."
Trần Hiệt đè chàng trai đang bối rối muốn bỏ trốn vào lòng, dở khóc dở cười.
"Không phải chứ, Giang Đề, thời buổi này ngay cả đồ bỏ đi còn được tái chế, em có bạn trai mà lại chỉ yêu trên tinh thần thôi à?"
"Là do kỹ năng anh kém hay do em không được?"
Đàn ông tối kỵ nhất là bị nói không được.
Tinh thần hiếu thắng của Giang Đề lập tức bị khơi dậy.
Cậu nghiến răng xấu hổ đến giận dữ nhìn người đàn ông cả bụng đầy trò xấu trước mặt: Anh muốn gì?
Không muốn gì cả.
Trong căn phòng tối, năm ngón tay của Trần Hiệt rơi lên gò má xinh đẹp của chàng trai.
Anh mạnh mẽ hôn xuống, hôn đến khi cậu không còn sức phản kháng thì mới bắt đầu động tay.
"Em bé, để bạn trai giúp em."
Người đàn ông này nói lời ngon ngọt thì như nước chảy mây trôi mà làm việc xấu thì cũng quá thành thạo, thuần thục.
Giang Đề bị làm đến mức thở không ra hơi, khóe mắt đỏ hoe, làn mi ướt đẫm lệ.
Ban đầu còn ngồi dựa đầu giường nhưng rồi chẳng còn chút sức lực nào, eo mềm nhũn bị người đàn ông xấu xa đỡ nằm xuống gối.
Cậu ngửa dài cổ trông như một con thiên nga tuyệt vọng hấp hối, đôi môi cắn chặt đến trắng bệch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!