Trong một không gian chật hẹp và kín bưng, bầu không khí trở nên vi diệu đến mức có thể cảm nhận được sự tiếp xúc về xác thịt.
Giang Đề vẫn giữ tư thế cúi đầu chơi điện thoại, nhưng nội dung trên màn hình mãi không thay đổi. Khuôn mặt xinh đẹp của cậu như đang bốc hơi nóng ra ngoài.
Cử động? Hay không cử động? Trong khoảnh khắc ngượng ngùng kéo dài như cả thế kỷ này tựa như một câu hỏi triết học bất biến từ ngàn đời.
Cử động, sẽ ngượng ngùng.
Không cử động, sự ngượng ngùng lại tiếp tục kéo dài.
Nhưng cơ thể của Giang Đề đã đưa ra câu trả lời — Cậu không cử động.
Màn hình tối đen, Giang Đề lại bấm sáng lên.
Cậu mím chặt môi, lòng dạ rối bời kinh khủng.
Lưng Trần Hiệt áp sát vào bức tường kim loại, chân mày nhíu sâu, ánh mắt dán chặt vào bức tường đối diện, nơi phản chiếu bóng dáng của anh với Giang Đề chồng lên nhau.
Mẹ nó.
Nếu tiếp tục lấn tới thì thật không lịch sự.
Anh giống như một con thú vậy.
May mà thang máy không mất quá lâu để hoạt động lại, chỉ chớp mắt đã đến tầng chỉ định.
Hai nhân viên nâng chiếc tủ bước ra trước, cuối cùng Trần Hiệt với Giang Đề cũng có thể tách ra.
Trần Hiệt nuốt khan một cái, mím chặt môi đi theo sau Giang Đề, sắc mặt lạnh lùng, trong mắt thoáng qua vẻ bực bội.
Trước đây, khi Trần Hiệt và Giang Tiểu Đề cùng nhau xào CP, hai đứa con trai chỉ đùa giỡn thôi, chẳng ai coi đó là chuyện nghiêm túc.
Nhưng tuyệt đối anh không thể ngờ rằng, có một ngày chỉ vì hai người vô tình chạm vào nhau mà anh lại...
Chuyện mất kiểm soát và khiến bản thân xấu hổ như thế này là lần đầu tiên Trần Hiệt gặp phải trong đời, điều này khiến anh vô cùng tức giận.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu đặt mình vào vị trí của Giang Đề, liệu trong vài phút ngắn ngủi đó em ấy có bị sợ hãi không, có cảm thấy ghê tởm không?
Nghĩ một hồi thì anh cảm thấy chuyến đi bảo tàng này cũng không cần phải tiếp tục nữa.
Trần Hiệt dừng bước, đầu óc đầy ắp suy nghĩ về cách giải quyết bóng ma mà sự việc này đã để lại trong lòng Giang Đề.
Sau này bạn bè vẫn phải làm, mà thi đấu vẫn phải tiếp tục.
"Sao anh đứng im không đi vậy?" Giang Đề bất ngờ quay lại hỏi.
Trần Hiệt ngước mắt lên muốn nói gì đấy nhưng lại im lặng.
Nhưng ngay sau đó, anh nhận ra vẻ mặt của chàng trai không có gì khác thường, tâm trạng vẫn vậy, chỉ có vẻ như hơi không kiên nhẫn vì phải chờ đợi anh.
"Anh nói sẽ dẫn tôi đi xem phim tài liệu, còn đi không?" Giang Đề sốt ruột thúc giục.
Trần Hiệt ngẩn người một lúc, không kịp phản ứng.
"Không đi thì tôi đi một mình."
Giang Đề không muốn chờ, vừa đút tay vào túi vừa bước đi, tặng anh cái gáy tròn trịa với bóng lưng lạnh lùng.
Trần Hiệt: ……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!