Chương 27: Ngủ Chung Giường

Con dao rơi xuống đất.

Một câu nói của Trần Hiệt cuối cùng cũng mang lý trí của Giang Đề về.

Má áp vào vai Trần Hiệt, cậu thở dốc từng đợt, toàn thân lạnh lẽo đến mức run rẩy.

Trần Hiệt vừa ôm vừa dùng lòng bàn tay xoa xoa sau đầu cậu, nói đi nói lại vào tai

"Không sao, không sao......"

Không biết qua bao lâu, trên đầu đã có điện sáng trưng.

Giang Đề di chuyển, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên.

Hai người nhìn nhau, người thì lo lắng người thì môi trắng bệch.

Trần Hiệt giơ ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa đôi mắt đỏ hoe của chàng trai.

Đầu ngón tay có hơi ẩm ướt.

Trần Hiệt hối hận rồi.

Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện như vậy thì anh đã không để Giang Đề ở một mình trong căn cứ.

Một chàng trai thường ngày phản nghịch nổi loạn cuối cùng cũng cởi bỏ cảnh giác để lộ sự yếu ớt mỏng manh trong tuổi tác của mình.

Giang Đề sợ hãi cực độ, phản xạ của cậu rất chân thực, và cậu cũng không đẩy cái ôm của Trần Hiệt ra khi đã có điện.

Khi hồn quay về, thân thể cậu không khỏi rùng mình quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt sợ hãi.

Trần Hiệt hỏi cậu Có chuyện gì thế?

Bên ngoài...... Giang Đề hung hăng xoa mặt,

"Tôi nói đã thấy ma, anh có tin không?"

......?

Trần Hiệt buông thân thể Giang Đề sải bước đến cạnh cửa sổ, cạch cạch mở cửa kính.

Anh thò đầu ra.

Giang Đề cạp đầu mèo, trên người lại toát ra mồ hôi lạnh.

Không ngờ, Trần Hiệt hét lớn ra bên ngoài:

"Sư phụ, sửa xong rồi sao?"

Mấy ánh đèn pin chiếu vào cửa sổ, bên ngoài có người to giọng đáp:

"Được rồi, được rồi, không có vấn đề gì lớn."

Giang Đề không cạp đầu mèo nữa, máu dần dần tràn về lại: ?

Trần Hiệt đóng cửa sổ quay đầu nói:

"Những gì em nhìn thấy chắc chắn là thợ điện."

Đù.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!