Chương 9: Mỹ nhân ngư (9)

Editor: Diệp Hạ

Yêu đến khắc cốt ghi tâm (1)

Lửa càng lúc càng lớn, phòng 305 không biết là bị ai khoá từ bên ngoài, bên trong không thể mở ra. Phùng Bắc cùng hai người khác dùng khăn lông ướt đẫm che miệng mũi, tránh xà nhà bị đốt rơi xuống, vất vả vọt tới cạnh cửa.

"Phùng tổng, sao lại đột nhiên nổi lửa vậy?! Hơn nữa cửa lớn và cửa sổ còn bị khoá!" Hai người khác không nhanh nhẹn như Phùng Bắc, kinh hoảng thất thố tránh ở nơi chưa bị cháy tới, nhưng ngọn lửa lan rất nhanh, sợ là hai mươi mấy giây nữa căn phòng sẽ bị thiêu rụi!

Phùng Bắc dùng bả vai đập mạnh vào cánh cửa, nhưng tất cả đều phí công, trần nhà bị lửa đốt rơi xuống, toàn bộ phòng chịu chấn động, cháy càng thêm nhanh. Hắn bình tĩnh lại, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm. Nếu bắt được người dám phóng hoả, hắn tuyệt đối không nương tay!

Bên ngoài hành lang hỗn loạn, thậm chí phát sinh dẫm đạp. Khách nhân chạy tán loạn khắp nơi, bảo mệnh quan trọng hơn, chạy trốn không còn ai lưu lại. Quản lý khách sạn vất vả mới tìm được chìa khóa vội vàng chạy tới mở cửa, lửa đã đốt cháy tất cả.

Mắt thấy lửa càng lúc càng lớn, Phùng Bắc đành phải di chuyển đến phòng vệ sinh, miễn cưỡng tránh thoát trần nhà rơi xuống.

Bởi vì hít vào quá nhiều khói, ngực giống như có xe lửa nổ vang, ý thức cũng sắp tan rã. Hắn cố gắng tìm điện thoại trong túi quần......

Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên bị mở ra, có người cầm bình chữa cháy vọt vào. Cùng lúc đó thanh âm quen thuộc xuất hiện, nôn nóng bất an kêu lên:

"Phùng Bắc! Phùng Bắc!"

Phía sau còn có người kêu:

"Hạ thiếu, cậu không thể vọt vào!"

"Tiến vào như vậy sẽ chết người!"

"Đừng cản tôi! Để tôi đi vào! Tôi phải vào!"

Phùng Bắc cuộn tròn bên cạnh bồn tắm, cả người chật vật bất kham, tay áo bị cháy hơn phân nửa, trên mặt đều là tro đen. Đây có thể là khoảnh khắc chật vật nhất cả đời này của hắn.

Cách lửa lớn hừng hực, hắn mơ màng ngẩng đầu, miễn cưỡng mở to mắt, liền thấy Tạ Quan Sư đỏ mắt vọt lại ——

Dưới ngọn lửa, gương mặt Tạ Quan Sư cực kỳ rõ ràng.

Trái tim Phùng Bắc đập chậm lại, cũng dừng hít thở, hoặc là nói không thể nào hít thở, trơ mắt nhìn, nghe thấy tiếng trái tim cùng máu sôi sục. Bùm bùm.

Phùng Bắc!

Tạ Quan Sư la lớn, thanh âm khàn khàn như bị cháy hỏng.

Tất cả chi tiết đều bị phóng đại rơi vào mắt Phùng Bắc, bao gồm cả gương mặt nôn nóng phát điên của Tạ Quan Sư.

Trên người Tạ Quan Sư không có chút đồ bảo hộ nào, tay chân vụng về giơ bình chữa cháy, chật vật tránh thoát mấy khối trần nhà rơi xuống, cố chấp vọt tới bên người hắn......

"Sao em lại tới đây......" Phùng Bắc muốn ngồi dậy, lại lập tức nằm liệt trên sàn nhà.

Hắn được Tạ Quan Sư nâng lên.

"Sao em có thể không tới?" Môi Tạ Quan Sư run run, tay chân như nhũn ra cố nâng Phùng Bắc lên, đỡ hắn liều mạng chạy ra bên ngoài.

Phùng Bắc nghiêng đầu, dùng sức nâng hai mắt, muốn nhìn rõ người bên cạnh, lúc này mới phát hiện trên gương mặt trắng nõn kia đã phủ đầy nước mắt.

"Em sợ tôi xảy ra chuyện sao......?" Toàn bộ trọng lượng thân thể Phùng Bắc đều đè trên người Tạ Quan Sư. Hắn chưa từng nghĩ tới, người trước mắt thoạt nhìn tái nhợt suy yếu, thậm chí không thể chịu nổi một kích, nhưng lại có thể vì hắn mà bộc phát sức lực lớn như vậy.

Hắn chưa từng được người nào cứu, cũng chưa từng giao tính mạng của mình cho người khác —— (hơi mâu thuẫn nhờ)

Nhưng trong nháy mắt, hắn cư nhiên lại ỷ lại vào người này.

Sắc mặt Tạ Quan Sư dưới ánh lửa càng thêm tái nhợt, trong mắt đều là tơ máu, thoạt nhìn như mấy ngày mấy đêm không ngủ. Y đỡ Phùng Bắc tránh thoát mấy mảnh trần nhà rơi xuống, bả vai bên phải hình như đụng vào thứ gì, phát ra một âm thanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!