Editor: Diệp Hạ
Tạ Quan Sư ở bệnh viện thêm một tháng, sau đó xuất viện. Xương chân bị gãy và chấn thương đầu cơ bản đã khỏi, duy chỉ có tay phải để lại một vết sẹo xấu xí, như là thời khắc đều nhắc nhở y tàn tật.
Đến ngày xuất viện, Tạ Quan Sư thở dài một hơi: [Cuối cùng cũng xuất viện.]
502: [Không phải mấy ngày nay cậu ăn đồ ăn bệnh viện rất vui vẻ sao, tôi còn tưởng cậu rất thích nằm viện nữa đó.]
Tạ Quan Sư: [Biết ông đây giả u buồn có bao nhiêu gian nan không?! Rõ ràng an nhàn suиɠ sướиɠ muốn cười ha ha ha, lại phải cả ngày làm mặt khổ đại cừu thâm, tôi cũng thật thảm huhuhu!]
502: [......] Thảm là những người bị cậu lừa gạt á!
Tạ Quan Sư hỏi: [Tôi chuyên nghiệp là tôi sai sao?]
502: [...... Không phải.]
Tạ Quan Sư từ lâu đã biết vết thương trên cổ tay làm y không bao giờ có thể vẽ tranh, mỗi ngày ngồi bên cạnh cửa sổ, ngơ ngác nhìn cành khô lẻ loi ngoài cửa. Y nhìn cành cây kia bị tuyết vùi lấp, chỉ lộ ra những chiếc lá úa, phảng phất như thấy hình ảnh bản thân trong đó.
Y không bao giờ có thể vẽ tranh nữa, ước mơ từ nay về sau cũng không còn liên quan đến y. Giờ đây y đã là một phế nhân.
Thân thể này vốn dĩ khá gầy guộc, lại mặc đồ bệnh nhân rộng lớn, bóng dáng thoạt nhìn vô cùng tiêu điều, góc nghiêng gầy ốm tái nhợt, làm hộ sĩ lui tới lòng muốn chết.
Chu Tuấn cũng đã tới vài lần, nhưng vô luận hắn nói chuyện gì cũng không thể đổi lại được nụ cười tự tin ngời ngời ngày ấy.
Chu Tuấn nhìn Hạ Quan Vân gầy ốm, chỉ cảm thấy trong lòng tức giận sôi trào, mấy lần muốn tìm Phùng Bắc đánh nhau một trận, nhưng Phùng Bắc xuất quỷ nhập thần không thể nhìn rõ bóng dáng, hắn không thể tiếp cận.
Mỗi lần hắn đến thăm Hạ Quan Vân, sau khi rời đi đều sẽ đứng ở một góc bệnh viện hồi lâu, lúc rời đi đất đã vương đầy tàn thuốc.
Tạ Quan Sư xuất viện trở về Hạ gia.
Lại nói tiếp, ban đầu y ở chung cư bên ngoài của mình, bởi vì Hạ Nhược Phong cũng ở Hạ gia, hơn nữa còn được ông chủ Hạ gia rất thích. So sánh trên dưới, Hạ Quan Vân cứng đầu ương ngạnh, cùng Hạ Nhược Phong biết điều hoàn toàn không cùng một cấp bậc chiến đấu.
Sau khi đấu tranh gay gắt với Hạ Nhược Phong mấy lần, lần nào cũng ở thế hạ phong, Hạ Quan Vân đơn giản mắt không thấy tâm không phiền, dọn ra ngoài.
Tuy rằng mẹ Hạ Quan Vân vẫn luôn khuyên con trai mình về nhà, nhưng Hạ Quan Vân sao lại chịu nghe khuyên, nói không trở về là không trở về, không ai có thể tác động.
Lần này Tạ Quan Sư theo quản gia trở về Hạ gia, Hạ Nhược Phong rất kinh hãi. Nhìn thấy sau khi Hạ Quan Vân về nhà, mẹ Hạ luôn xoay quanh con trai của mình, gã có hơi không cam lòng, lại tạm thời không có cách nào khác.
Tuy rằng mấy năm nay gã tạo khá nhiều niềm vui cho ba Hạ, nhưng lại không tiếp cận được với mẹ Hạ.
Nhất quyết không thể để tình huống như vậy kéo dài, nếu không Hạ Quan Vân nhất định sẽ làm dao động địa vị của gã ở Hạ gia, như vậy công sức mình vất vả lừa gạt vợ chồng Hạ thị để lại cho mình cổ phần cũng sẽ gặp nguy cơ.
(hãy đọc tại truyenwiki1. com dphh___ hoặc tieubachthoblg. wordpress)
Bên Tạ Quan Sư hoàn toàn không đặt Hạ Nhược Phong vào trong mắt.
Sau khi y trở lại Hạ gia, đại khái là bởi vì mẹ Hạ biết con trai mình sẽ không bao giờ vẽ tranh được nữa, lo y không vui, gấp gáp từ nước ngoài trở về, cả ngày bồi bên người cậu, muốn để y bớt buồn.
Lúc trước quan hệ giữa Hạ Quan Vân và cha mẹ rất cứng nhắc, bởi vì y là người không am hiểu xử lý quan hệ tình thân, tính tình kiêu ngạo, với lại là một người làm nghệ thuật, nhiều ít có chút quái gở. Hơn nữa ở giữa còn có một Hạ Nhược Phong làm khó dễ, cho nên quan hệ của y cùng cha mẹ càng không tốt.
Nhưng là Tạ Quan Sư thì mọi chuyện sẽ khác, y tung hoành nhiều thế giới như vậy, kỹ thuật diễn không phải dạng vừa, phàm là muốn biểu hiện ra dáng vẻ thâm tình săn sóc, lập tức sẽ không ai có thể thoát khỏi đầm lầy ôn nhu này.
Giờ trước mặt mẹ Hạ y là một người đã chịu đả kích nặng nề, không thể không lợi dụng điểm này, đứa con thất bại chật vật trở về, quả thực kích động tình mẫu tử của mẹ Hạ, mỗi ngày vây quanh bên người con trai, thường xuyên hỏi han ân cần, làm bánh kem điểm tâm cho y.
Sáng nay Tạ Quan Sư từ trên lầu xuống, thấy ba Hạ cầm báo xem tin tức ở bàn ăn. Hạ Nhược Phong ngồi bên cạnh, ngoan ngoãn cầm dao phết tương lên lát bánh mì, thủ pháp thành thạo, rất có thể lấy lòng ba Hạ.
Mà quan hệ của Hạ Quan Vân và ba Hạ lại không thân lắm.
Từ nhỏ đến lớn, quan hệ giữa Hạ Quan Vân và ba Hạ vẫn luôn căng thẳng. Hạ Nhược Phong tuy nói là bà con xa ba Hạ nhận nuôi, nhưng sự thật rốt cuộc có phải như vậy không, việc này vẫn còn đánh một dấu chấm hỏi. Mẹ Hạ là người mềm yếu, tuy rằng vẫn luôn hoài nghi nhưng cũng không dám nhắc tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!