Chương 46: Vạn nhân mê (1)

Editor: Diệp Hạ (dphh___)

Khi mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt Tạ Quan Sư lại thay đổi. Lần này khác với hai lần trước, biến thành cổ đại, trên đỉnh đầu y là màn trướng màu xanh lá, đắp trên người là một cái chăn bông đường may thô ráp, góc tường cách đó không xa đầy bụi bặm, có thể thấy chủ nhân của gian nhà này là một người nghèo khổ.

Tạ Quan Sư vừa động liền cảm thấy trong cổ họng có một cổ máu bầm muốn sặc ra, xem ra ký chủ bị nội thương rất nặng. Y dẫm lên giày rơm dưới ván giường, đi đến bên gương đồng gần cửa sổ.

Mặt người trong gương tái nhợt không chút huyết sắc, nhưng trường mi nhập tấn*, dáng vẻ như mây yêu dã, là một tu sĩ diện mạo vô cùng đẹp.

(*: lông mày dài thành thái dương, đây là một kiểu mọc của lông mày, ờm mọi người có thể tìm hiểu thêm trên gg nhoé)

[Thế giới tu chân sao?]

Tạ Quan Sư hỏi.

Phối hợp với nhau thời gian dài như vậy, 502 đã biết y cần thông tin, lập tức nói:[Đúng vậy, người hiện tại cậu xuyên vào tên Thẩm Nghi Đăng, là ma tu cường đại nhất Vô Nguyệt giáo, nhưng bị thương nặng trong cuộc đại chiến ma tu

- đạo tu vào hai tháng trước, ngã xuống sơn cốc sinh tử không rõ, sau đó được đối công lược cứu, vẫn luôn hôn mê ở thôn trang này.]

Tạ Quan Sư nhìn gương mặt mình, bảo sao lại cảm thấy vẻ ngoài này có cảm giác rất tà mị, thì ra là một ma tu.

Đúng lúc này, y nghe thấy tiếng múc nước truyền đến từ ngoài sân, ngay sau đó là một giọng nam thô dày: "Vọng đệ, cái người trong phòng ngươi còn muốn ở bao lâu chứ, nhìn y nửa chết nửa sống vậy cũng không thể hỏi được lai lịch gì, lỡ như có liên quan đến ma tu thì người toàn thôn chúng ta sẽ bị liên lụy hết.

Không phải là thôn trưởng tâm tư hẹp hòi, nhưng thật sự gần đây thiên hạ không yên ổn......"

Tạ Quan Sư đi đến bên cửa sổ, yên lặng nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy cạnh giếng nước trong sân có hai người. Người nông dân trung niên vóc dáng thấp hẳn là người vừa rồi nói chuyện, là thôn trưởng thôn này. Trong thôn đột nhiên nhiều hơn một người không rõ lai lịch, hắn tự nhiên phải nhọc lòng.

Một người khác là một thiếu niên mặc y phục đen, hai cánh tay áo được xắn lên, lộ ra cánh tay trắng nõn như ngọc nhưng cực kỳ rắn chắc, mái tóc đen mượt như thác nước, bởi vì đưa lưng về phía Tạ Quan Sư nên y không nhìn thấy mặt mũi ra sao.

Thiếu niên đang múc nước từ dưới giếng lên, một tay nâng hai cái thùng lớn, cười nói:

"Thôn trưởng đừng lo lắng, y trọng thương vẫn chưa tỉnh, dù cho có là người xấu thì cũng không làm được chuyện gì. Nếu thôn trưởng thật sự không yên tâm, vậy đợi đến khi y tỉnh lại ta lập tức kêu y đi."

502 nhắc nhở nói:[Hắn là đối tượng công lược thế giới này, trước năm 17 tuổi vẫn luôn ở nhờ nhà thôn trưởng Nguyên, nghĩ rằng mình là cô nhi, được thôn trưởng đặt tên là Nguyên Vọng, trên thực tế là vai chính thế giới này, họ Tần, tên một chữ Dung.

Năm 18 tuổi thức tỉnh huyết mạch trong cơ thể, bị trưởng lão đệ nhất môn phái phát hiện, dò ra tiên căn trời sinh, thì ra là con trai của đại năng họ Tần trăm năm trước, sau đó chuyện xưa bắt đầu triển khai.]

Kịch bản nghịch tập của Long Ngạo Thiên, Tạ Quan Sư đã gặp rất nhiều.

Mấu chốt là, tại sao thế giới này cần phải công lược ——

502 nói:[Ở trong nguyên tác, sau khi Tần Dung cứu Thẩm Nghi Đăng, Thẩm Nghi Đăng liền tương đối tin tưởng hắn, cũng thành thật với hắn, đối xử chân thành. Nhưng 5 năm sau, sau khi Tần Dung trở thành nhân sĩ đứng đầu chính đạo, cuối cùng vẫn lựa chọn trừ gian diệt ác, chém gϊếŧ Thẩm Nghi Đăng.

Cũng bởi vì như vậy, Tần Dung trở thành lãnh tụ trẻ tuổi của toàn bộ bạch đạo Tu chân giới, thuận lợi đi lên con đường của vai chính.]

Tạ Quan Sư hiểu ra:[...... Nhưng Thẩm Nghi Đăng lại động tình với hắn.]

502 nói:[Đúng vậy, một bên có tình một bên vô tình, cho nên cái chết kia chứa đầy oán giận.]

Vì vậy có Tạ Quan Sư xuyên qua hoàn thành nhiệm vụ.

Trên thực tế, Thẩm Nghi Đăng là một nam nhân tướng mạo tuấn mỹ vô trù, hẳn là ai thấy cũng đều sẽ thích. Nhưng tên Tần Dung này —— hẳn nên kêu là Nguyên Vọng, trước lúc 17 tuổi vẫn lớn lên ở trong núi, chưa từng thấy phong cảnh bên ngoài, tính cách tương đối đơn thuần chất phác, nói cách khác chính là một đầu ngỗng ngu ngốc.

Lấy tính cách vốn có của Thẩm Nghi Đăng, chắc chắn sẽ không mở lời trước. Tự nhiên Nguyên Vọng cũng sẽ không biết tâm tư của đối phương. Vì ngốc nên mới cứu một người xa lạ nằm trong vũng máu —— căn bản không biết người mình cứu trở về là ma đầu làm cả tu chân giới biến sắc.

Tạ Quan Sư ngồi xuống ở đầu giường, thử thăm dò chân khí trong cơ thể mình. Trước kia y đã từng vào thế giới tu chân, cho nên cũng khá quen thuộc. Nhưng vừa thăm dò y lập tức nhăn nhăn mày. Xem ra thân thể này bị trọng thương rất nặng, cả đan điền và chân nguyên cũng bị đánh rớt một nửa.

Cứ như vậy, công lực chỉ còn lại một phần mười ban đầu, hơn nữa sợ là mất đến mười năm tám năm thì mới có thể khôi phục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!