Editor: Diệp Hạ (dphh___)
Kẻ điên làm ra chuyện gì cũng được coi là bình thường
Mọi chuyện tiếp theo đều như là mơ, làm thủ tục kết hôn cũng chỉ hơn hai mươi phút, điền tư liệu, chụp ảnh đăng ký, tên hai người cứ như vậy xuất hiện cùng một trang.
Mà Tạ Quan Sư không có lựa chọn nào khác, giống như khi bán mình cho Vinh tổng vậy, theo lời Chung Tri nói, đã bán thì không bằng bán cho Chung Tri. Công ty không thể đi xuống nữa, mà ba cũng đã suy yếu hơn qua từng ngày.
Biểu tình y vẫn luôn có hơi hoảng hốt, ngay cả khi chụp ảnh ánh mắt cũng mờ mịt. Cảm xúc do dự cùng thần sắc phức tạp này tất nhiên đều bị Chung Tri thu hết vào đáy mắt.
Nhưng hôm nay Chung Tri nhìn có vẻ khá vui vẻ, thậm chí có thể nói, đây là lần vui vẻ đầu tiên trong tám năm nay.
Trên máy bay về nước, hai người ngồi cạnh nhau, Chung Tri còn bình tĩnh duỗi tay cài dây an toàn cho Tạ Quan Sư.
"Bây giờ đã không còn cơ hội đổi ý."
Hắn nhìn sườn mặt của Tạ Quan Sư, cười nhạo nói:
"Cậu đã chuẩn bị chưa, sau này vô luận là cậu có chịu chịu trả thù như thế nào, cậu cũng không có cơ hội thoát thân."
Tạ Quan Sư không trả lời, xoay đầu đi nhìn ra đường băng, ngón tay đặt trên đầu gối hơi trắng.
Đúng vậy, y biết chuyện kế tiếp mình phải gặp là gì.
Y không biết yêu thích của Chung Tri đối với mình còn dư lại bao nhiêu, nhưng hận ý có bao nhiêu thì y có thể xác định, đó là rất nhiều, có lẽ đã sớm che lấp những tình cảm năm đó. Kế tiếp đơn giản là sẽ tra tấn y, lại hoặc là tự tra tấn mình. Như vậy thật sự tốt sao?
Nghĩ đến đây, sắc mặt y tái nhợt, thoạt nhìn như cực kỳ bàng hoàng.
"Sao cứ nhìn ra bên ngoài, bên ngoài có cái gì?" Chung Tri nhíu mày, bỗng nhiên vươn một bàn tay tới, cường ngạnh vặn cặm y về phía mình: Cậu phải nhìn tôi.
Tạ Quan Sư bị bắt nâng cằm lên, nhìn về phía Chung Tri.
Tư thế này làm y như đang rất gượng ép, cần cổ cứng đờ cảm giác đau đớn. Y nhịn không được giãy giụa một chút, rất không tình nguyện.
Chung Tri bỗng nhiên buông tay, đeo bịt mắt lên cho Tạ Quan Sư, thanh âm lạnh băng:
"Thôi, đừng nhìn, cậu ngủ đi."
Tạ Quan Sư cứng đờ, cuối cùng không nói gì, dựa về phía sau.
Máy may cất cánh ngay sau đó, gia tốc bay lên trời xanh. Tạ Quan Sư có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực sắc bén vẫn luôn đặt trên người mình, như một lưỡi dao cắt ngang thân thể.
Dù cho tên của hai người đã nằm cùng một trang, được linh mục chứng kiến. Nhưng hai người vẫn cứ như là người xa lạ, khi đi xuống máy bay không có ai cho rằng họ ở bên nhau nhau.
Chung Tri vẫn luôn làm mặt lạnh, cầm hành lý đứng trong một góc gọi điện thoại cho trợ lý, kêu đối phương lái xe tới đón.
Mà Tạ Quan Sư không theo sau, y tìm quán cà phê có cửa sổ sát đất ngồi chờ. Chỗ ngồi của y rất khuất, huống chi y lại mang khẩu trang cùng mũ, mặc dù là ba Tạ Tiểu Phi cũng chưa chắc có thể nhận ra y là ai.
Nhưng ——
Cách đó khoảng mười mét có một người đàn ông đang bước vào quán cà phê, bỗng nhiên lơ đãng thấy được y, sau đó tầm mắt vẫn luôn không chịu dời đi, cẩn thận nhìn trong chốc lát, đột nhiên cất bước nhanh chóng đi đến.
Khi người đàn ông trẻ tuổi vẫn chưa tới gần, Tạ Quan Sư đã nhận được lời nhắc nhở của 502:[Trác Nhất Thần đang tới gần, cách cậu hơn mười mét.]
Tạ Quan Sư nhăn nhăn mày, nói:[
Sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?]
Nhưng rất nhanh sau đó y đã hiểu ra, dù sao thế giới này cũng xoay chuyển xung quanh vai chính Trác Nhất Thần, những người có liên hệ với Trác Nhất Thần đều là vai phụ, mà vai phụ thì lúc nào cũng sẽ bị vai chính cướp đi nổi bật ngay khi vừa xuất hiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!