Chương 3: Mỹ nhân ngư (3)

Editor: Diệp Hạ

Rung động của trái tim (1)

Chu Tuấn cùng Phùng Bắc hiển nhiên là hai người hoàn toàn trái ngược. Phùng Bắc tính tình lãnh đạm nghiêm túc, làm người kiêng dè, người khác không thể đoán được hắn suy nghĩ cái gì. Mà Chu Tuấn hay nói hoà đồng, sẽ không để người khác cảm thấy áp bách chút nào, ôn hoà từ xương cốt.

Nhưng người rộng rãi tiêu sái giống hắn cũng sẽ có chuyện phiền lòng.

Năm đó Hạ Quan Vân chính là chuyện phiền lòng của hắn.

Mấy năm qua, Chu Tuấn càng thêm thành thục, đã không còn là tên nhóc hay xúc động lúc trước. Hắn lui về vị trí bạn bè, nhưng sự quan tâm đối với Hạ Quan Vân vẫn luôn lộ ra ở mỗi một động tác.

Có lẽ là biết mấy năm nay Hạ Quan Vân vẫn luôn độc thân, hắn đem tới một bó hoa hồng đỏ kiều diễm ướŧ áŧ, ý muốn biểu đạt rõ như ban ngày.

Hạ Quan Vân và Chu Tuấn là bạn cũ, ở trước mặt hắn đương nhiên sẽ thả lỏng hơn trước mặt Phùng Bắc nhiều. Vì thế Tạ Quan Sư thoải mái dựa vào gối, nghe Chu Tuấn kể một ít chuyện lúc còn đi học, lâu lâu nhịn không được sẽ cười khẽ một tiếng.

Y có khuôn mặt rất đẹp, tuy rằng trên trán bọc vải trắng, mu bàn tay có kim đâm, nhưng lại làm y có loại mỹ cảm ốm yếu, nhìn qua làm người có ta có ý muốn đến gần.

Chu Tuấn nhìn chằm chằm y, ánh mắt ôn hòa mà chuyên chú.

Hình ảnh này thật sự quá mức ấm áp, thế cho nên Chu Tuấn mới đến thăm bệnh nửa ngày, hộ sĩ bên ngoài đã bắt đầu thảo luận đầy trời.

Phùng Bắc mang theo trợ lý đi từ thang máy đến, vừa vặn nghe thấy tiếng bàn tán của hộ sĩ trên hành lang:

"Anh chàng mới đến thăm Hạ đại thiếu thật là đẹp trai, nghe nói trước kia từng theo đuổi Hạ đại thiếu, đã nhiều năm rồi vẫn chưa từ bỏ, cũng thật si tình."

"Hình ảnh hai người ở bên nhau rất đẹp mắt, như là chụp poster phim truyền hình vậy á."

"Ai, đáng tiếc không cho chụp ảnh, bằng không loại chuyện này truyền ra khẳng định náo động banh trời."

Vốn dĩ trợ lý không thể hiểu tại sao Phùng Bắc lại đến bệnh viện, tuy rằng hôm nay là ngày xuất viện của Hạ Nhược Phong, nhưng xử lý thủ tục xuất viện là chuyện nhỏ, để trợ lý đi không phải được rồi sao.

Lúc trước nhận được thông báo của bệnh viện, nói Hạ Nhược Phong không cẩn thận bị gió thổi làm cảm lạnh, bệnh tình tăng thêm, lúc đó mày Phùng Bắc cũng không có nâng một chút, chỉ kêu trợ lý đưa vài thứ đến.

Lại nói tiếp, tuy rằng ở bên ngoài Hạ Nhược Phong và Phùng Bắc là người yêu, nhưng trên thực tế quan hệ giữa hai người lại rất lạnh nhạt. Bởi vì công việc của Phùng Bắc rất bận rộn, thậm chí một năm hai người cũng không gặp nhau mấy lần.

Trợ lý rất hoài nghi Phùng thiếu có phải là thật sự bị bệnh tâm lý hay bệnh sinh lý không. Nhưng tốt xấu gì Hạ Nhược Phong cũng là ân nhân cứu mạng của Phùng Bắc, Phùng Bắc cũng đối xử khá tốt với gã, nếu không cũng sẽ không nói bác sĩ truyền máu cho gã trước.

Khi hộ sĩ tốp năm tốp ba thảo luận kịch liệt, bên cạnh truyền đến một thanh âm:

"Phùng tổng, có vấn đề gì sao, sao ngài lại đột nhiên dừng lại?"

Trợ lý kinh ngạc nhìn Phùng Bắc vốn dĩ đang đến phòng Hạ Nhược Phong, lại đột nhiên dừng lại, thân ảnh cao lớn đột ngột ngừng trước cửa phòng bệnh Hạ Quan Vân, cằm hơi buộc chặt, ánh mắt âm trầm.

Trong phòng bệnh, Tạ Quan Sư cầm tạp chí mỹ thuật, cười nói với người đàn ông bên cạnh cái gì đó.

Tạp chí là do Chu Tuấn mang đến. Lúc đại học, hai người là nhân vật phong vân khoa mỹ thuật, còn mở triển lãm tranh hai lần. Đáng tiếc mấy năm nay Hạ Quan Vân đặt hết tâm tư lên người Phùng Bắc, cũng từ bỏ cơ hội đi du học đào tạo sâu.

Nhưng khi đụng đến chuyện vẽ tranh, trong lòng y vẫn cảm thấy như có cái gì được đánh thức.

Phùng Bắc đứng bên ngoài phòng bệnh, khí thế trên người làm tất cả mọi người trên hành lang im bặt, vì thế tiếng cười trong phòng bệnh của Tạ Quan Sư và Chu Tuấn càng thêm rõ ràng.

Phùng Bắc nheo đôi mắt, nhìn Tạ Quan Sư mặc đồ bệnh nhân màu lam, sắc mặt hơi tái nhợt, môi cũng có chút khô, nhưng trạng thái tinh thần so với khi ở trước mặt hắn khác nhau một trời một vực. Khi ở trước mặt hắn, y vâng vâng dạ dạ, luôn luôn cúi đầu, tự tôn và dũng khí đều biến mất.

Nhưng giờ phút này, khóe môi y hiện lên má lúm đồng tiền, đáy mắt ẩn ẩn ánh sáng tự tin lóng lánh, là một mặt hắn chưa bao giờ thấy.

Không biết tên kia nói gì, thiếu niên trả lời lại, thanh âm giống như vuốt mèo nhẹ nhàng cào một cái, người đàn ông bên cạnh lẳng lặng nhìn y, khẽ cười một tiếng, đút qua một miếng táo đã gọt. Mà Tạ Quan Sư cũng quen thuộc nghiêng đầu, nhẹ nhàng cắn một cái.

Khóe miệng còn vương một chút nước, óng ánh mê người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!