Chương 24: Bán diện trang (2)

Editor: Diệp Hạ

Nếu sau này mày còn dám bắt nạt cậu ấy, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết

Chung Tri sống đến năm 17 tuổi, người đầu tiên nhìn thấy vết bớt trên mặt hắn mà không biểu hiện chán ghét, đó chính là viện trưởng cô nhi viện. Chung Tri ở cô nhi viện mười bốn năm, tuy rằng bởi vì vết bớt trên mặt nên luôn bị những đứa trẻ khác bắt nạt, nhưng hắn vẫn không muốn rời cô nhi viện.

Bởi vì nơi này có người duy nhất sẽ không dùng loại ánh mắt như nhìn quái vật nhìn hắn.

Nhưng hắn sai rồi.

Chỉ là viện trưởng che giấu sự ghét bỏ của mình rất tốt thôi.

Viện trưởng lấy cớ chụp ảnh đăng ký cho những đứa trẻ trong cô nhi viện, sau đó đăng những tấm ảnh đó lên mạng, mượn chuyện này tranh thủ đồng tình của những người không biết, để họ quyên hàng ngàn hàng vạn nhân dân tệ.

Chờ khi Chung Tri hiểu ra, liền biết tất cả số tiền đó đều rơi vào túi viện trưởng, nếu không thì vì sao ba bữa của cô nhi viện luôn là màn thầu cùng nước lạnh?

Mà ngày hắn trốn thoát từ cô nhi viện ra, thấy trong máy tính của viện trưởng, hắn cũng là một trong những đứa trẻ tàn tật.

Ảnh đăng ký chỉ chụp nửa bên mặt trái của hắn, phía dưới có một đám người bình luận: Thật đáng thương,

"Như vậy khẳng định rất vất vả, về sau rất khó sống sót trong xã hội",

"Là nghiệt đời trước tạo ra".

Trong một khắc kia, máu toàn thân Chung Tri lập tức đông lại, cả người rét run.

Ai cho phép những người đó thương hại hắn? Hắn không cần!

Hắn hận những người đó chỉ chỉ trỏ trỏ hắn như đồng tình, nhưng thật ra cảm giác chiếm cứ họ là sự ưu việt hơn người, càng hận hơn là viện trưởng cô nhi viện.

Khi viện trưởng như không thèm để ý vết vớt xấu xí trên mặt hắn, hắn đã mong đợi trên thế giới này còn có thể có người thứ hai cũng không thèm để ý.

Nhưng mà buồn cười là, người thứ nhất trên thế giới cũng không tồn tại, như vậy càng không thể có người thứ hai.

Không có gì ác độc hơn việc cho hy vọng rồi lại dập tắt, làm người phẫn nộ bất lực.

Một thanh âm cười nhạo chói tai vang lên trong đầu hắn: Chẳng lẽ mày còn tưởng rằng sẽ có người không thèm để ý đến ấn ký xấu xí trên mặt mày sao? Sao có thể, bọn họ đều muốn nôn, vừa nhìn thấy mày liền muốn nôn.

Tất cả mọi người đều chán ghét hắn, không có ai ngoại lệ.

Cho nên ——

Người trước mắt này, lại là một tuồng kịch khác sao?

Chung Tri cười lạnh, lại không có bao nhiêu phẫn nộ, chỉ lạnh nhạt không gợn sóng, dù sao chuyện như vậy hắn đã gặp đủ nhiều. Giả đồng tình cùng thương hại tới gần hắn, sau đó khoe ra vết bớt trên mặt hắn, những tên nhàm chán như vậy chỗ nào cũng có.

Tạ Tiểu Phi đại khái là một trong số đó.

Chung Tri rũ mắt, ai cũng không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Hắn bỗng nhiên nâng chân, đẩy mạnh Tạ Quan Sư trên người ra, sau đó hờ hững vỗ vỗ bùn đất trên người, cũng không nhìn Tạ Quan Sư một cái, đứng lên nhặt cặp trên mặt đất, nâng xe đạp quay đầu đi.

Tạ Quan Sư bị hắn đẩy lảo đảo, thật vất vả mới đứng vững đã thấy thiếu niên cưỡi xe đạp biến mất trên đường cây râm mát.

502 lỗi thời kêu lên: [Không xong, anh Tạ ơi, độ hảo cảm đã xuống tới -30 rồi!]

Tạ Quan Sư: [......] Có một câu mmp* mà không biết có nên nói ra hay không.

(Mụ bán phê (): Phát âm là MA

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!