Chương 22: Mỹ nhân ngư (Hoàn)

Editor: Diệp Hạ

Kết thúc

Tiếng gì vậy? Gã cầm gậy mang súng vào kho hàng, lập tức cảm thấy không thích hợp, gã lập tức cảnh giác nắm chặt súng, la lên:

"Con mẹ nó, tên họ Phùng này còn mang theo người khác tới, bọn mày mau tiến vào!"

Gã vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc, cái đồng hồ Phùng Bắc vứt cho gã cao khều kia có gắn mini bom, nổ lật cả chiếc xe, ngay sau đó là vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, gã cao khều ôm cánh tay nằm lăn lộn trên mặt đất.

Tên gầy bên cạnh cũng bị ánh lửa quét đến.

Gã cầm gậy rống lớn:

"Lão nhị! Mẹ - mẹ mày, mày xảo trá!"

Gã nâng súng nhắm vào Phùng Bắc. Ngay trong nháy mắt này, chỉ thấy Phùng Bắc lấy bật lửa từ trong lồng nhực ra, ánh lửa cực nóng phi tới, trong nháy mắt làm gã không thể nhìn rõ.

Gã né tránh cái bật lửa kia, cùng lúc đó kinh hoảng nã một phát súng về phía trước, viên đạn sượt qua tay Phùng Bắc, tiếng Đoàng làm cả kho hàng chấn động.

Người đàn ông cao lớn đột nhiên xoay người, nhào về phía gã ——

Giống như đã tính được hết, người đàn ông chợt phát lực, đấm một quyền trên cằm gã, làm người gã ngửa về phía sau. Cơn đau vì hàm răng bị phá đi truyền đến, làm súng trên tay gã rơi xuống.

Ngay sau đó huyệt Thái Dương lại bị hung tợn đánh một quyền, hai chân gã mềm nhũn, ngã xuống tại chỗ.

Bang! Toàn bộ đèn trong kho hàng sáng lên, chiếu sáng kho hàng như ban ngày.

Phùng Bắc ném công tắc trong tay.

Tóc hắn hoàn toàn bị mồ hôi thấm ướt, đi qua nhặt súng lên, không yên tâm xoay đầu nhìn thoáng qua Tạ Quan Sư đang được Chu Tuấn mở trói.

Trong nháy mắt đó, tầm mắt hắn vừa vặn đối diện với tầm mắt Tạ Quan Sư.

Trong mắt y dường như đã không hoàn toàn xa lạ, thay thế chính là cảm xúc phức tạp vô cùng mãnh liệt. Trong mớ cảm xúc phức tạp này, còn trộn lẫn một loại cảm giác quen thuộc......

Phùng Bắc tức khắc sửng sốt.

Không kịp suy nghĩ, hắn chạy nhanh về phía Tạ Quan Sư, cũng không màng Chu Tuấn ở đây, lập tức nắm lấy cánh tay Tạ Quan Sư, nhìn y trầm giọng nói:

"Trừ bỏ sau đầu ra, còn chỗ nào bị thương không?"

"Nếu không phải do mày thì chuyện này đâu xảy ra?"

Trong thanh âm Chu Tuấn toàn là lửa giận bị đè nén.

Phùng Bắc lạnh lùng nhìn hắn một cái, nhưng lúc này cũng không so đo với hắn.

"Nếu khó chịu thì nhắm mắt lại, nhưng đừng ngủ, được không?" Tầm mắt Phùng Bắc lại chuyển về trên mặt Tạ Quan Sư, thanh âm trầm thấp, cho người khác cảm giác an tâm.

Yết hầu Tạ Quan Sư trơn trượt, gục đầu xuống tránh ánh mắt Phùng Bắc, nói: Tôi vẫn ổn.

Lại khựng lại, như là nhịn không được, nhìn vết thương trên cánh tay Phùng Bắc, nhẹ giọng hỏi:

"Anh...... Cánh tay không sao chứ?"

Phùng Bắc ngẩn ra, cả người có chút cứng đờ.

Tay Chu Tuấn đỡ Tạ Quan Sư cũng tăng thêm lực đạo, hắn nghiêng đầu nhìn Tạ Quan Sư, nhưng người nọ vẫn rũ đầu, không ai thấy biểu tình y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!