Chương 2: Mỹ nhân ngư (2)

Editor: Diệp Hạ

Không thể yêu (2)

Thời điểm Phùng Bắc tiến vào, vừa lúc hộ sĩ đã cố định xong thạch cao trên đùi Tạ Quan Sư, bưng mâm xoay người đi ra ngoài.

Lúc rời đi còn đóng cửa lại, động tác rất nhẹ nhàng, nhưng người trên giường lâm vào hôn mê vẫn bị chấn động một cái, giống động vật nhỏ đang run rẩy, theo bản năng cuộn tròn vào chăn. Xem ra trận tai nạn này đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn, phản ứng sau tai nạn cũng rất mãnh liệt.

Phùng Bắc vốn là tới truy cứu trách nhiệm của Tạ Quan Sư, nhưng khi hắn đến gần, tầm mắt dừng ở trên người Tạ Quan Sư mới đột nhiên ý thức được —— thương thế của Tạ Quan Sư nghiêm trọng hơn Hạ Nhược Phong rất nhiều.

Người trên giường nhìn cực kỳ thảm, vết máu trên trán đã được lau khô, nhưng vẫn có thể thấy được vết cắt của thủy tinh. Đuôi lông mày dán băng gạc, quấn ngang nửa khuôn mặt kéo dài đến cổ, mạch máu xanh tím càng làm y trở nên yếu đuối vô lực.

Một bàn tay và một chân của y bị gãy xương, bó thạch cao kín mít, bộ dáng khá xấu xí, cực kỳ bất tiện.

Một cái tay khác không bị thương như đang nắm chặt thứ gì, nắm gắt gao.

Bác sĩ nói đầu Tạ Quan Sư bị va đập nhẹ, lúc này theo động tác y cuộn người vào trong chăn, băng gạc quấn quanh đầu bị đè ép, một chút máu chảy ra, lây dính trên chiếc gối đầu trắng tinh.

Tầm mắt Phùng Bắc khựng lại.

Hắn ở ngoài phòng giải phẫu, nghe thấy bác sĩ nói thương thế của Hạ Quan Vân nghiêm trọng hơn Hạ Nhược Phong nhiều, tốt nhất nên cứu Hạ Quan Vân trước. Nhưng hắn không nghờ lại nặng đến như vậy.

Phùng Bắc nhăn đôi mày rậm, chuyện này làm mấy lời chỉ trích của hắn không thể nào nói ra.

502 trộm quan sát trong đầu Tạ Quan Sư nói: [Ký chủ, hắn vẫn luôn nhìn anh kìa, sao anh còn chưa tỉnh lại, tôi thấy hắn sắp đi rồi kìa.]

Tạ Quan Sư cực kỳ chắc chắn: [Hắn sẽ không đi.]

502: [? ]

Tạ Quan Sư: [Tuy rằng Phùng Bắc này lãnh khốc vô tình, nhưng là bây giờ thương thế tôi nghiêm trọng như vậy, máu tươi đầm đìa trước mặt hắn thế này nói cho hắn biết, quyết định ở bên ngoài phòng giải phẫu của hắn vô cùng có khả năng làm tôi mất đi tính mạng.

Dù là người ý chí sắt đá cũng nhiều ít sẽ sinh ra chút áy náy, cho nên nếu hắn trực tiếp phủi tay chạy lấy người, vậy thì cũng quá cặn bã rồi, quả thực không xứng làm vai chính.]

502 mất nửa ngày mới phản ứng được: [Hoá ra vừa nãy anh dùng tích phân kêu tôi dùng

"Miệng vết thương vỡ toang" giúp anh làm vết thương sau đầu chảy máu, cũng là cố ý?]

Tạ Quan Sư: [Ở cùng anh đây lâu như vậy còn chưa học được thông minh sao, anh cho rằng không cần tôi nói, cậu sẽ chủ động đi làm như vậy đó. ]

502: [......]

Tạ Quan Sư: [Haiz, thật là làm người ta thất vọng quá đi.] nói xong nhẹ nhàng nhíu mày, giống như nghe được động tĩnh gì, giãy giụa tỉnh lại từ ác mộng, khuôn mặt tuấn tú đầy vết thương mồ hôi nhễ nhại.

Y thất thần nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu, dường như vẫn chưa định hình được, một lát sau mới chậm rãi xoay đầu nhìn Phùng Bắc đứng bên kia.

Một loạt động tác như vậy, hình như lại làm vết thương trên cổ rách toạc ra, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

502; [............] Kỹ thuật diễn thật đỉnh.

Tạ Quan Sư yên lặng nhìn chằm chằm Phùng Bắc, ngơ ngẩn, tầm mắt dần dần mơ hồ, trong mắt mờ mịt hơi nước.

Nhất định là do mình nhìn lầm rồi, sao hắn lại có thể đến được chứ.

Tạ Quan Sư nhắm mắt lại, có vẻ mệt mỏi, nhìn như đang cười nhạo bản thân thần trí không rõ, khóe miệng gợi lên một nụ cười tự giễu, lẩm bẩm nói:

"Nhất định là ảo giác......"

Thanh âm y vỡ vụn, dường như chỉ cần gió thổi một cái là có thể biến mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!