Editor: Diệp Hạ
Yêu đến khắc cốt ghi tâm (3)
Sau khi Phùng Bắc rời đi, trong phòng bệnh hoàn toàn khôi phục yên tĩnh. Người trên giường tuy rằng có dùng máy trợ thở, nhưng ngực không hề phập phồng, thoạt nhìn rất giống người thực vật.
Trong bãi đỗ xe ngầm, Chu Tuấn đứng trong góc cameras không nhìn thấy, ẩn thân trong bóng tối, lạnh lùng nhìn chăm chú vào xe Phùng Bắc rời đi. Hắn mang khẩu trang đen cùng mũ lưỡi trai, hoàn toàn che mất gương mặt anh tuấn, chỉ lộ ra một đôi mắt u ám. Sau một lát, hắn nâng cổ tay lên nhìn thời gian.
Giữa trưa mỗi ngày là thời gian thay ca của bảo tiêu. Ngày thường có Phùng Bắc ở đó, những bảo tiêu đó sẽ vô cùng chuyên nghiệp, mà khi Phùng Bắc rời đi trong chốc lát, họ sẽ khó giữ được mà lười biếng.
Thời gian của hắn cũng không nhiều.
Chu Tuấn đi lên hàng lang tối tăm, càng tới gần phòng bệnh, nỗi lòng hắn càng cuồn cuộn không ngừng, khó có thể bình tĩnh. Mặc kệ nói như thế nào, Hạ Quan Vân lần này bị thương là hắn sai. Nếu Hạ Quan Vân tỉnh lại, biết người khởi xướng chuyện này là hắn, y sẽ tha thứ cho hắn sao?
Đương nhiên sẽ không, bởi vì trong lòng y chỉ có một mình Phùng Bắc, từ đầu đến cuối chưa từng chừa cho mình một vị trí nhỏ, điểm này đã sớm rõ ràng không phải sao.
Khoé miệng Chu Tuấn bị khẩu trang che kín tự giễu cong một chút, nhưng có lẽ là ở bên ngoài đã lâu, thời tiết khô lạnh làm khóe miệng hắn nứt ra, một lần nhếch lên này, cơn đau lan ra cả lục phủ ngũ tạng.
Tạ Quan Sư chán chết mà nằm ở trên giường bệnh, phía sau lưng có chút ngứa, nhịn không được trở mình.
Đúng lúc này, 502 bỗng nhiên nhắc nhở: [Anh Tạ, cẩn thận, hình như Chu Tuấn trà trộn vào!]
[Cái quỷ gì?] Tạ Quan Sư hoảng sợ, từ khi biết những việc Chu Tuấn làm sau khi hắc hoá, y liền không dám nhìn thẳng người đàn ông này. Hai chữ Chu Tuấn này bỗng nhiên nhảy ra trong đầu y, làm lông tơ y cũng dựng thẳng hết lên.
Không kịp suy nghĩ, Tạ Quan Sư nhanh chóng khôi phục tư thế nằm thẳng, đôi mắt nhanh chóng khép lại, biến thành người bệnh hôn mê nhiều ngày.
Chu Tuấn nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, sau đó khóa trái cửa. Hắn bước đi không phát ra chút tiếng động nào, phảng phất như sợ đánh thức Tạ Quan Sư.
Cả người Tạ Quan Sư cứng đờ, nhưng vẫn nằm không nhúc nhích. Y không thể mở mắt ra, vì thế chỉ có thể dựa vào âm thanh suy đoán ý đồ của Chu Tuấn.
Nhưng mà thật lâu sau, Chu Tuấn chỉ lẳng lặng đứng thẳng bên cạnh giường bệnh, tầm mắt dừng trên mặt y không nói một lời, giống như muốn tạc người hơn một tháng không gặp này vào trong đáy mắt.
Ánh mắt này làm Tạ Quan Sư cực kỳ không được tự nhiên, đó là ánh mắt tràn ngập dục chiếm dục cùng dục cắn nuốt, quả thực như lốc xoáy sâu không thấy đáy. Mặc dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được cảm xúc mãnh liệt của Chu Tuấn, cực kỳ áp lực.
Trong phòng bệnh an tĩnh đến một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, chỉ có tiếng hít thở thô nặng của Chu Tuấn, còn có Tạ Quan Sư kiệt lực bảo trì hô hấp bình tĩnh.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là không lâu lắm lắm. Chu Tuấn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, vươn một bàn tay ra, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tạ Quan Sư.
Tạ Quan Sư bị sờ đến sống lưng phát lạnh.
Chu Tuấn lại đột nhiên thu tay về, đang lúc Tạ Quan Sư cho rằng hắn định kết thúc cái động tác bốc mùi gay này, hắn lại săn sóc ôn nhu mà đưa tay lên cổ mình ủ ấm, sau đó một lần nữa đặt lên gương mặt Tạ Quan Sư, lại vuốt ve một lần nữa.
502 rùng mình: [Tui sợ......]
Tạ Quan Sư: [............ Câm miệng.]
"Cậu gầy đi thật nhiều......" Chu Tuấn lẩm bẩm, tầm mắt vẫn luôn quyến luyến không tha dừng ở trên mặt Tạ Quan Sư, hắn nhìn những vết thương mới của người trước mặt, lạnh lẽo cùng đau đớn trong mắt chợt lóe.
Nếu không có Phùng Bắc, trận hoả hoạn này có lẽ sẽ không xảy ra, không có Phùng Bắc, Hạ Quan Vân chỉ thuộc về một mình hắn.
Còn có thằng Hạ Nhược Phong ngu xuẩn kia, chỉ là phóng hoả mà thôi cũng làm không tốt. Những người này tồn tại có ý nghĩa gì, không bằng vứt đi giống rác rưởi.
Hắn dán lòng bàn tay bên má Tạ Quan Sư, thấp thấp nói:
"Cậu yên tâm, hết thảy đầu sỏ gây tội tớ sẽ thay cậu......"
Nói rồi hắn lại khẽ cười một tiếng:
"A, những việc này không nói cậu nghe được, sẽ làm bẩn lỗ tai cậu mất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!