Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.
Đối với chuyện Tập Đông Bình gọi Tư Đồ là chú, trên cơ bản đều khiến mọi người ôm bụng cười to.
Bản thân Tư Đồ mặt dày, nên không cảm thấy gì hết, nhưng da mặt Lâm Diêu thì mỏng, hung hăng liếc những người đang cười, lập tức khiến không khí xung quanh giảm xuống mấy độ.
Tập Đông Bình có chút ngượng ngùng đứng cạnh Đàm Ninh, lén nhìn Tư Đồ, hình như tại hắn không cẩn thận phụt ra xưng hô nên có chút mất mặt, rất hy vọng Tư Đồ có thể giải thích.
Đáng tiếc, chư vị ở đây đều quan tâm tới vụ án, chứ không phải xưng hô giữa hắn và Tư Đồ.
Lâm Diêu đẩyTư Đồ đi, lấy bút với giấy của đồng nghiệp đứng kế bên, đơn độc hỏi Tập Đông Bình,
"Hôm nay mấy giờ cậu đến câu lạc bộ?"
"Khoảng 14h30 chiều, thời gian cụ thể thì tôi nhớ không rõ."
"Cửa phòng là do cậu mở?"
Đúng vậy.
"Tại sao lại đi, đi lúc mấy giờ?" Lúc nói chuyện, Lâm Diêu bấm bút, làm ngòi bút cứ thụt ra thụt vào, động tác như đang buồn chán nên mới làm.
"Tập san của trường chúng tôi chiều nay phải đem đi in, còn thiếu một bản thảo của Địch Tử Hi thôi. Tôi đi tìm hắn đòi bản thảo, đến lớp của hắn mới biết là hắn đi với Hà Văn tới đây."
Sau đó thì sao?
"Tôi đang trên đường quay lại thì gặp bạn học, đứng nói về chuyện đi thực tập. Sau đó thì thầy chủ nhiệm gọi điện tìm tôi, nói tôi mau tới đây, tôi gặp mấy anh ở trước luống hoa bên kia, giờ mới cùng tới đây."
Lâm Diêu cẩn thận quan sát Tập Đông Bình, một sinh viên rất bình thường, nhìn không ra có gì đặc biệt.
Nhưng mà, điều khiến Lâm Diêu cảm thấy có vấn đề, chính là Tập Đông Bình này không có một chút hoảng loạn hay căng thẳng, khi trả lời cũng rất trôi chảy, tư duy rõ ràng, nếu không vì có tố chất tâm lý tốt, thì trước đó cũng đã suy nghĩ lý do thoái thác.
Xem ra, phải điều tra cặn kẽ Tập Đông Bình này mới được.
Bị Lâm Diêu xem là đối tượng phải điều tra kỹ, Tập Đông Bình có vẻ cũng không cảm thấy khó chịu bất an, hắn chỉ nhìn cây bút của Lâm Diêu, lâu lâu nhíu mày một cái.
Cách đó không xa có mấy người đi ra nói chuyện lớn tiếng, khiến Tập Đông Bình chú ý, hắn nhìn qua bên kia, đột nhiên hỏi,
"Tôi bị tình nghi sao?"
"Tại sao lại hỏi như vậy?"
"Bởi vì tôi đến sớm nhất, tôi nán lại ở phòng học có thể tới 10 phút, lúc đi lại không khóa cửa, hình như tôi là người đáng bị tình nghi nhất."
Lâm Diêu mỉm cười, nói,
"Vậy cậu nói thử đi, cậu nán lại phòng học 10 phút để làm gì, lúc đi tại sao không khóa cửa?"
"Tôi lo chỉnh sửa bản thảo để đem đi in, cánh cửa đó cũ lắm rồi, mỗi lần đóng mở rất cực nhọc, lúc đó tôi lười khóa, bên trong cũng không có gì đáng giá, bình thường ngoại trừ thành viên của câu lạc bộ, căn bản chẳng có ai tới."
Lâm Diêu mỉm cười không nói, chỉ nhìn thôi.
Tập Đông Bình có chút mất tự nhiên, cúi đầu thì ánh mắt lại vô tình nhìn vào chiếc bút của Lâm Diêu, lại nhíu mày lên tiếng,
"Anh hỏi Hà Văn rồi nhỉ, có phải cổ nói bình thường sau ba giờ mới tới, anh không hỏi tại sao hôm nay tôi tới sớm à?"
"Bởi vì cậu muốn chỉnh sửa bản thảo, sao? Không phải à?" Vừa thấy vẻ mặt Tập Đông Bình hơi kinh ngạc, Lâm Diêu liền đùa giỡn hỏi một câu.
"A, không, đúng là như vậy." Tập Đông Bình thừa nhận lời Lâm Diêu nói, nhưng khi trả lời thì lại né tránh cặp mắt xinh đẹp của Lâm Diêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!