Phiên ngoại 1: Thần quái thiên chi ô long cẩu huyết xuất trận!
Lúc này, trong một căn phòng, Địch Tử Hi đẩy Liêu Giang Vũ đang xin lỗi ỉ ôi ra, chả buồn lên tiếng, Liêu Giang Vũ dùng hết lời ngon tiếng ngọt cũng không được.
"Anh nói thế nào em mới hiểu? Không phải anh không muốn mà là anh không làm được! Tử Hi à, cho dù anh từng là hòa thượng, cũng chỉ là một thầy tu theo võ thôi, chuyện đọc kinh niệm Phật anh chưa từng làm. Kinh văn khi nãy anh đọc anh cũng không nhớ hết, em tức cái gì? Má, em nói đi!"
"Em nói cái gì nữa đây? Tự anh nói lúc vào trạng thái rồi mới biết là Tiểu Đường ca, em còn không biết lúc đó tình hình như thế nào nữa. Coi như anh thân bất do kỷ, nhưng tưởng tượng đến chuyện anh làm như vậy, khiến em rất khó chịu! Em không muốn nói nữa, tối nay em ra sô pha ngủ."
Điều này khiến Liêu Giang Vũ trở nên cấp bách, bởi người ta có câu tú tài gặp binh lính là vậy, trên đời này cũng có tú tài không nói đạo lý mà.
Xem ra muốn thuyết phục người ta ở mặt đạo lý là điều không thể, thẳng thắn trực tiếp đi!
Nghĩ tới đây, Liêu Giang Vũ nắm tay Địch Tử Hi kéo lại, đè lên giường.
"Anh, anh muốn làm gì?!" Địch Tử Hi tức giận.
"Xem ra mức độ hiểu thông của chúng ta còn chưa đủ." Kéo áo Địch Tử Hi lên, Liêu Giang Vũ hung hăn hôn môi hắn.
Hành vi gần giống như bạo lực, khiến Địch Tử Hi vô cùng phản cảm.
Chỗ bị nắm truyền tới cảm giác đau đớn, người này chính là Liêu Giang Vũ ngày thường dịu dàng săn sóc sao? Địch Tử Hi nhất thời bị suy nghĩ này hù dọa, bất chấp mọi thứ, hắn dùng sức đẩy đối phương ra.
"Anh, anh không phải Giang Vũ ca."
Địch Tử Hi thuận tay cầm đèn bàn lên làm vũ khí.
"Tử Hi, em, em làm sao vậy? Đừng phá, anh chính là anh."
"Không, Giang Vũ ca không đối xử với em như vậy. Ra ngoài, lập tức ra ngoài!"
Địch Tử Hi không chỉ căng thẳng mà còn kích động, bàn tay nắm đèn bàn run rẩy, sắc mặt tái nhợt, khiến Liêu Giang Vũ sợ hãi.
"Được được được, anh ra ngoài, em bình tĩnh lại đi."
Mau đi!
Vì thế, Liêu Giang Vũ bị Địch Tử Hi đuổi khỏi phòng.
Đứng trong hành lang, lúc Liêu Giang Vũ cảm giác mình không có chỗ giải tỏa sự oan ức, thì hắn nghe tiếng đập đồ trong phòng Lâm Diêu, còn có tiếng Lâm Diêu la hét với Tư Đồ.
Không đợi hắn nghe cho rõ thì trên lầu vang lên tiếng động từ phòng Diệp Từ.
Ngay lúc này ở phòng Diệp Từ là sự đọ sức thực lực vô cùng chênh lệch! Đường Sóc bay lên đạp vào ngực Diệp Từ, kết quả bị bắt cổ chân.
Nhưng mà, Đường Sóc không phải động vật nhỏ trước đây, dù sao tiếp nhận huấn luyện địa ngục hai tháng, dầu gì thân thủ cũng có tiến bộ.
Cho nên, một giây bị Diệp Từ nắm, tay hắn chống xuống đầu giường mượn lực, cả người bay lên không, chân còn lại đá mạnh vào cánh tay của Diệp Từ!
"Tiểu Đường, em dừng lại đi, nghe anh giải thích!"
Thấy Diệp Từ tránh thoát công kích của mình, Đường Sóc thở phì phò nói,
"Không nghe! Tôi biết anh lâu như vậy, chỉ nghe anh khen Lâm ca thôi, anh đã sớm thương thầm trộm nhớ người ta rồi chứ gì!" Nói xong là xuất chiêu.
Điều này khiến Diệp Từ nổi giận!
Muốn ra chiêu đàng hoàng thì sợ Đường Sóc bị thương, nhưng ẩn núp như thế này không phải cách.
Diệp Từ nổi nóng, phóng một cái vọt tới trước mặt Đường Sóc, cầm nắm tay hắn, mũi chạm mũi, cực kì nghiêm túc nói, Em quậy đủ chưa?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!