Chương 44: Pn 1 1

Phiên ngoại 1: Thần quái thiên chi ô long cẩu huyết xuất trận!

Thời gian đã qua nửa đêm, ngọn đèn âm u chiếu lên bốn gương mặt khổ não, trông có hơi quỷ dị!

Bốn người thở dài, khiến cả không gian mở rộng có vẻ nặng nề.

Haiz…

Haiz…

Haiz…

"Còn thở dài nữa thì biến mẹ ra ngoài đi! Đm, đã phiền lắm rồi, còn nghe mấy người than lên thở xuống." Liêu Giang Vũ không nhịn được càm ràm.

Tư Đồ không có tâm trạng cãi nhau, nằm dài ra bàn như cọng rau héo.

"Hòa thượng, nếu anh có cách thì lên lầu đi, đứng đây bực tức làm gì."

"Đm đồ Pháp già, lúc này sao tôi dám lên?"

Nghe Tả Khôn và Liêu Giang Vũ đấu võ mồm, Tư Đồ không có chút sức lực nói,

"Tả Khôn, anh cũng đừng nổi giận với Giang Vũ, mấy người chúng ta ai có cách thì nói đi."

"Nếu có cách thì còn phải ngồi đây dòm mặt mấy người?"

"Tả Khôn, không có thì câm họng lại đi!"

"Cậu nổi nóng với tôi làm gì? Lâm Diêu không cho cậu vào phòng, đi mà tìm hắn nổi giận!" Tả Khôn đạp ghế Tư Đồ, bất mãn thái độ của hắn.

Liêu Giang Vũ càng ngày càng thấy phiền, trừng mắt nhìn Diệp Từ nửa chữ cũng không phát ra, quở trách,

"Anh bị câm à? Nói mấy câu bộ anh chết hả?"

Diệp Từ vẫn đang nhịn cơn giận, sau khi bị Liêu Giang Vũ móc mỉa, cũng nổi điên lên,

"Hòa thượng thúi, không muốn ở lại thì cút đi. Còn cậu nữa Tư Đồ, cất cái mặt chán đời của cậu đi đi, đừng có xoay về hướng tôi."

"Chó điên, Diệp Từ, anh không biết xấu hổ nói quỷ háo sắc, hai tiếng trước là ai cũng bị Đường Sóc đá ra khỏi phòng?"

Tả Khôn nhìn Diệp Từ và Liêu Giang Vũ, trong lòng phiền muộn muốn chết, đơn giản nói,

"Hòa thượng, anh cũng bị em trai Tử Hi tống khứ đi, anh cắn Diệp Từ thì có ích gì!"

"Bà mẹ, Tả Khôn, lúc Y Thiếu An đuổi cậu đi, là ai nhận cậu vô đây, đồ vong ân bội nghĩa!"

"Giang Vũ, anh xong chưa? Tả Khôn anh ngậm miệng lại đi, còn anh nữa Diệp Từ, chỗ này là địa bàn của anh, mau nghĩ cách đi!"

"Địa bàn của tôi thì không sai, nhưng ba người mấy cậu liên quan gì tới tôi? Tự đi mà nghĩ cách cho mình."

Tả Khôn nghe không nổi nữa, tát một cái thật mạnh lên người Liêu Giang Vũ đang bốc hỏa, thở phì phò nói,

"Đều bớt tranh cãi lại đi. Mấu chốt là chúng ta phải tìm ra lý do, tại sao bị đuổi ra ngoài."

Bốn người nhìn nhau, chỉ có thể thở dài.

Bốn người đều bị người yêu đá khỏi phòng, rốt cuộc là vì sao thì không ai biết, nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra cách.

Bốn người đàn ông bình thường không sợ trời không sợ đất, vắt hết óc ra để suy nghĩ, tại sao lại rơi vào kết cục này?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!