Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
"Tư Đồ, anh bị điên hả!" Lâm Diêu muốn lại gần ngăn cản, Cát Đông Minh cũng không rảnh rỗi.
Một phát súng vang lên để bọn họ lập tức dừng chân.
Súng trong tay Hàn Cương vẫn còn bốc khói, ông bình tĩnh nhìn mọi người,
"Ta đã đồng ý cho Tư Đồ một tiếng, bây giờ còn 20 phút. Hy vọng các vị đừng nhúng tay vào. Mặt khác, cậu em Ngô, cậu không được xài súng, cất vào đi, 20 phút sau muốn xài thì xài."
Tiếng của ông vừa dứt, thuộc hạ của ông rút ra một thứ, Cát Đông Minh vừa nhìn liền hít một hơi! Đàm Ninh kinh hô, Galileo Minigun!
Người ta móc cả súng ra rồi, Cát Đông Minh chỉ biết trận chiến cá nhân này là không thể tránh.
Nhưng mà với trình độ xảo quyệt của Tư Đồ, hắn sẽ không làm chuyện lỗ m ãng mới đúng.
Cát Đông Minh lôi kéo Lâm Diêu, ý bảo hắn đừng nóng, bình tĩnh một chút, yên lặng theo dõi tình hình. Trái tim của Lâm Diêu đã lên tới cổ họng, hắn không quan tâm súng đó là súng gì, chỉ cần Tư Đồ xuống thế hạ phong, hắn sẽ chơi trò đâm sau lưng, cho dù người ta nói hắn chơi xấu, không quang minh chính đại cũng được, chỉ cần Tư Đồ bình an.
Ngô Hoa đối mặt với cây súng trường có chút sợ hãi, bất đắc dĩ cất cây súng vào lưng quần.
Hắn rất rõ, Tư Đồ là kẻ không thể xem thường.
Vì vậy, hắn xuất phát đầu tiên!
Hai người ở trước mặt quyền qua cước lại, nhìn một hồi, Cát Đông Minh xoay qua hỏi Lâm Diêu, Tư Đồ trở nên lợi hại như thế từ khi nào?
Thời gian đã trôi qua 10 phút, hai người vẫn tiếp tục đánh nhưng chưa thể phân thắng bại.
Ngô Hoa không có tâm trạng đánh đấm, đang suy nghĩ tìm cách trốn thoát thì đột nhiên bị Tư Đồ dùng dây nịt quấn lấy cổ tay, hắn khinh thường hừ một tiếng, dùng lực mượn sức kéo Tư Đồ tới, định đạp một cước thật âm hiểm.
Ai ngờ, Tư Đồ giật cổ tay, một dòng điện truyền qua cơ thể, Ngô Hoa co quắp kêu thảm thiết té xuống đất.
Tư Đồ nhân cơ hội đạp một cái, lấy cây súng bên thắt lưng của hắn, không chút khách khí nhắm vào đùi bắn một phát.
Anh, anh phạm quy!
Ngô Hoa mắng chửi, xém chút nữa cắn cả lưỡi.
Tư Đồ gắn cây súng vào lưng quần, đánh một quyền thật mạnh vào mặt Ngô Hoa, còn rất tức giận nói,
"Tôi vốn không phải người tuân theo quy tắc!"
Ngô Hoa bị điện giật còn bị Tư Đồ đánh một quyền muốn nứt đầu, hắn không có sức phản kháng, cảm giác điện giật sâu sắc chưa từng có, hắn không có khả năng đánh trả.
Lúc này, quả đấm của Tư Đồ như bão tố ập đến khuôn mặt hắn! Tư Đồ không đánh bất kì chỗ nào khác, chỉ nhắm vào đầu thôi, cú sau so với cú trước càng ngày càng dùng sức.
"Còn nhìn cái gì nữa, đánh nữa sẽ chết đó!"
Cát Đông Minh thúc Lâm Diêu, bảo hắn mau ngăn Tư Đồ lại.
Lâm Diêu cuối cùng cũng phản ứng sau cơn khiếp sợ, ôm chặt hông Tư Đồ kéo về phía cửa, Cát Đông Minh còng tay Ngô Hoa lại, cũng giúp Lâm Diêu cản Tư Đồ chưa đã cơn ghiền.
"Buông ra, hôm nay không đánh chết hắn, anh cũng không sống nổi!"
"Anh nổi điên cái gì, bình tĩnh lại cho tôi!" Lâm Diêu cố sức ôm tư Đồ, nhưng không nghĩ sức của hắn lại lớn như thế.
Đàm Ninh nhìn thấy tình cảnh này, vội vàng chạy qua giúp đỡ Ngô Hoa coi như cũng bất tỉnh.
Cát Đông Minh và Lâm Diêu cố gắng ngăn Tư Đồ đang phát khùng, kết quả vẫn bị hắn giãy ra, chạy tới chỗ Ngô Hoa hung hăng đấm đá!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!