Chương 39: (Vô Đề)

Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.

Nhìn Trịnh Phi hoảng loạn, Lâm Diêu giục hắn vài câu, hắn gắn chìa khóa vào nổ máy.

Chân dựa theo tốc độ bình thường đạp ga, nhưng không nghĩ bị Lâm Diêu hung hăng giẫm một phát thật mạnh, xe vọt đi.

"Anh làm gì chạy dữ vậy?!"

Trịnh Phi đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc nhớ ra mình có thể rống giận với Lâm Diêu.

"Làm gì? Bắt tội phạm chứ làm gì, hắn chạy rồi, tôi bị thương tìm ai trả thù đây? Nhanh lên, hỏng việc của tôi hết!" Nói xong, Lâm Diêu lấy đèn cảnh sát đã chuẩn bị trước, gắn lên mui xe, như vầy có thể yên tâm chạy lung tung.

Trịnh Phi bất chấp Lâm Diêu muốn cái gì, nếu hắn không tập trung tinh thần để lái, thì 3 giây sau sẽ đi chầu ông bà.

Lúc này, chiếc xe trước mặt đã mất tích, nhưng mà, vẫn có thể nghe tiếng xe phóng đi trong gió.

Lâm Diêu không lái xe được, nhưng đầu óc rất linh hoạt, chỉ thị Trịnh Phi phải đi đường nào, chỉ mất chốc lát, đã nhìn thấy chiếc xe chạy trốn.

Bám theo!

"Người lái xe rốt cuộc là ai vậy, tội phạm gì mà dám bắn cả cánh sát?"

"Hung thủ giết Lộ Tiểu Yến và hai người kia."

Cái gì?

"Nhìn đường nhìn đường!"

Suýt nữa Lâm Diêu bị Trịnh Phi hại chết, tức giận đến mức muốn giật tay lái, nhưng cánh tay bị thương của hắn không cho phép.

Chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng giục Trịnh Phi, nhanh lên chút đi, nhanh lên! Mà Trịnh Phi thì khẩn thiết hỏi, Rốt cuộc là ai?

"Tôi không thấy rõ mặt hắn, tên đó che mặt rồi. Mau đuổi theo, đuổi theo bắt được hắn là được."

Bây giờ Trịnh Phi đã tỉnh táo đầu óc đi nhiều.

Trước tiên hỏi một câu,

"Anh nói nha, xảy ra chuyện gì là anh chịu trách nhiệm đó."

"Được, tôi chịu trách nhiệm."

Lấy được sự đảm bảo của Lâm Diêu, Trịnh Phi đạp chân ga tăng tốc độ!

Biểu diễn tiết mục truy kích hồi hộp trên đường, tất nhiên sẽ có không ít chiếc xe bị vạ lây, nhưng không xảy ra chuyện gì lớn, Lâm Diêu đoán cũng chỉ mắng chửi mấy câu thôi, chuyện quan trọng trước hết là phải bắt người!

Băng qua biết bao con phố, truy kích có thể khoảng 20 phút, chiếc xe trước mặt rốt cuộc cũng bất cẩn đâm vào tường.

Người ở bên trong lao ra bỏ chạy, xe của Lâm Diêu cũng đuổi kịp hắn.

Lâm Diêu ngồi trong xe, mắt thấy đối phương phóng qua bức tường bỏ chạy, cơn tức lên tới cổ, không phân biệt tốt xấu đạp cho Trịnh Phi một cái, mắng, Mẹ nó cậu ngu quá! Nói xong, liền chạy tới bức tường nhảy qua.

Trịnh Phi nhìn theo, khẽ cắn môi, cũng nhảy theo.

Lâm Diêu quan sát, chỗ này là một nhà xưởng bỏ hoang, chỉ vào cánh cửa còn chưa đóng, Bên đó!

Trịnh Phi mơ hồ chạy theo, đợi đến khi bọn họ tới bên cửa, thấy Lâm Diêu dựa vào cửa lén nhìn vào trong, Trịnh Phi hỏi, Không móc súng hả?

Cậu im đi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!