Chương 37: (Vô Đề)

Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.

Trong phòng giải phẫu của pháp y, bà chị yêu xác vừa trả một thi thể về tủ đông lạnh, tháo bao tay ra.

Thấy Lâm Diêu đến thì cầm bịch bánh quy trên bàn giơ tới, cười hỏi, Ăn không?

"Chị rửa tay chưa vậy?"

Có vấn đề gì à?

Lâm Diêu giờ đã hiểu tại sao tổ trưởng và Đàm Ninh không muốn đến.

Sau khi bày ra gương mặt tươi cười từ chối bịch bánh quy, Lâm Diêu vào thẳng vấn đề hỏi,

"Trong cơ thể người chết Lộ Tiểu Yến có thuốc mê, chị có nghĩ kim tiêm có vấn đề không?"

"Câu hỏi này của cậu vô cùng không chuyên nghiệp. Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, với một người chuyên nghiệp như tôi, người tiêm thuốc mê cho nạn nhân là một tay già đời, tuyệt đối không phải người chỉ mới tiếp xúc với kim tiêm một hai ngày."

"Thuốc mê là loại bình thường?"

"Tiểu Lâm, cậu có chút thường thức giùm tôi được không? Cho dù là thuốc mê ở bệnh viện thường dùng thì cũng không thể được bày bán tùy tiện ở ngoài đường. Đừng có nhíu mày với tôi, tôi chỉ có thể trả lời đơn giản là, thuốc mê trong cơ thể nạn nhân là loại rất phổ thông. Nhưng mà…"

Nhưng mà cái gì?

"Cậu có thấy vết thương trong lỗ tai của nạn nhân không?"

Lâm Diêu kinh ngạc hỏi lại, Vết thương gì cơ?

"Cậu không biết? Cậu không thấy tôi ghi trong bản báo cáo, phần thứ hai sao?"

Không thấy.

"Chết tiệt, sao cậu lại không thấy! Đông Minh bọn họ cũng không nói cho cậu nghe?"

Lâm Diêu bĩu môi, nói với cô,

"Tôi không nghe ai nói gì cả."

Pháp y giơ tay lên làm điệu bộ con dao! Ném bách quy đi, Qua đây!

Bị chị pháp y kéo tới bàn làm việc, Lâm Diêu thấy trên bàn có con dao dính máu, cùng với một số đồ trang trí nhìn thôi là muốn ói, Lâm Diêu liền hiểu tại sao nơi này là cấm địa của cảnh cục.

Pháp y mở thư mục trong máy tính, chọn một tấm ảnh, chỉ vào cho Lâm Diêu nhìn, Nhìn đi.

Nhìn cái gì? Lâm Diêu chớp mắt, nhìn không ra đây là vị trí bộ phận nào của con người.

"Là External acoustic meatus ống tai ngoài! Chính là lỗ tai mà chúng ta nói á. Từ ống tai ngoài đến màng nhĩ có một vết thương dài chưa tới 3mm, nếu không phải do tôi thấy thi thể này đẹp quá nên tiến hành giải phẫu lần hai, chắc là đã bị bỏ sót."

Lâm Diêu thay đổi góc độ quan sát vết thương trong tai của thi thể, một hồi lâu mới hỏi,

"Chị nghĩ tại sao lại có vết thương này?"

"Thông thường tai bị thương chỉ có hai nguyên nhân. Thứ nhất, bị nổi mụn nhọt, sau khi vỡ thì bị thương, thứ hai là do ngoáy tay, sơ ý bị trầy. Nhưng vết thương này lại không nằm ở hai nguyên nhân đó, nhìn như bị cào mất miếng da."

Cào mất?

"Cũng không chắc, vết thương quá nhỏ, rất khó kết luận. Nhưng không tìm được miếng da chừng 3mm. Tôi còn muốn nói với cậu một chuyện thú vị, vết thương này là sau khi chết mới có. Chuyện này tôi mới nói với Dương Lỗi, hắn có cách nhìn mới về vụ án, cậu tìm hắn hỏi thử đi."

Tổ trưởng Dương? Lâm Diêu có chút kinh ngạc đồng thời có vài phần tức giận, trong lòng nghĩ: Sao chưa từng nghe tổ trưởng Dương nói gì hết?! Hắn vội vàng cáo từ, đi tìm Dương Lỗi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!