Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
Hỏi được một phen, mũi của Lâm Diêu thiếu chút nữa méo luôn! Đây là chất lượng phục vụ kiểu gì vậy? Trong lòng quyết định một mực bắt Tư Đồ rút khỏi hội viên VIP của khách sạn này.
Thì ra, tối hôm đó phụ trách cho Lâm Diêu và ba tầng khác có tổng cộng năm người phục vụ.
Tối hôm đó Lâm Diêu treo bảng miễn làm phiền, nên phục vụ không đưa cơm đến.
Chuyện này không biết làm sao mà cả năm người đều quên, mãi cho tới mười một giờ mới có một người nhớ ra.
Họ vội vàng dựa theo thực đơn của Tư Đồ nhờ nhà bếp làm, bên này thì lo chạy đi mua hoa hồng.
Trong lúc chờ mua hoa, phục vụ chuẩn bị bàn cơm sẵn sàng, chờ hoa về thì đặt lên rồi đẩy lên phòng.
Bàn ăn được để trong phòng làm việc, gần tới mười hai giờ, đột nhiên có một nhóm khách tới, làm cả năm người phục vụ phải chạy đi lo cho mấy người khách này, không có ai nhớ đẩy bàn ăn lên phòng.
Chờ bọn họ làm xong việc, trở về phòng làm việc thì không thấy bàn ăn đâu.
Ai cũng cho rằng đồng nghiệp của mình đã bớt thời giờ để làm, cũng không ai hỏi ai câu nào.
Lâm Diêu xanh mặt hỏi,
"Trên bàn cơm có phải có tên tôi, số phòng và giấy ký nhận?"
Đúng vậy. Người phục vụ nhìn Lâm Diêu và quản lý sắc mặt không vui, cúi đầu trả lời.
"Các cậu không kiểm tra giấy ký nhận?"
Lúc đó…
Thấy mấy người phục vụ ấp úng, Lâm Diêu nói với quản lý,
"Để chúng tôi nói chuyện riêng được không?" Nói xong, quản lý lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc, chỉ còn lại Lâm Diêu đối diện với mấy người phục vụ,
"Nói thật đi, tôi sẽ không nói với quản lý."
Lúc này, một trong mấy người họ lên tiếng, "Thật ra, có vài việc mọi người đều hiểu.
Ai đưa đồ ăn đều sẽ nhận được tiền boa.
Tuy rằng chỗ chúng tôi không cho phép nhân viên nhận tiền boa, nhưng chuyện này cho tới bây giờ chưa từng chấm dứt.
Chúng tôi đều cho rằng, nhất định là ai đó lén đưa đồ ăn cho anh, đồng thời lấy được tiền boa, chuyện này không ai nói, trong lòng mọi người đều hiểu.
"Tức muốn nổ phổi! Lâm Diêu nhẫn nại, hỏi tiếp,"Ai là người đầu tiên phát hiện không thấy bàn ăn, lúc đó mấy giờ?Là tôi phát hiện, tôi nhớ rất rõ, chắc hẳn là mười hai giờ kém năm hoặc sáu."
Vậy là được rồi, vừa ăn khớp với thời gian người nọ đánh lén mình.
Xem ra cũng không có ai gạt cảnh sát quốc tế, mà là hắn tới khách sạn để điều tra mình, liền gặp cơm trưa miễn phí.
Nếu đoán không sai, người kia nhìn thấy bàn cơm trước cửa phòng còn có tên mình và số phòng, sờ độ nóng của thức ăn là có thể biết để ở đây bao lâu rồi.
Nói cách khác, người kia tưởng mình không có trong phòng, đồ ăn khuya đưa lên xong đẩy xuống, cho nên mới lên bẻ khóa lén vào phòng.
Ai ngờ, bản thân mình căn bản không đi đâu, vừa vặn đụng đầu!
Nhưng có một điều rất kỳ lạ, sao không thấy bàn ăn đâu? Người kia bỏ chạy, mình cũng không đuổi theo, hắn hoàn toàn có thể bỏ trốn mà không ai hay biết.
Tại sao còn phải giấu bàn ăn?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!