Chương 14: (Vô Đề)

Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.

Tư Đồ nhìn phản ứng của Hà Thanh Thanh, mỉm cười nói,

"Chuyện này mẹ tôi không biết đúng không?"

"Cậu đang nói gì, tôi không hiểu." Sắc mặt Hà Thanh Thanh tái nhợt.

Tư Đồ di chuyển thân người, chọn tư thế thoải mái hơn, trông rất tự tại.

Hắn dùng thái độ cực kì thoải mái nói chuyện với Hà Thanh Thanh, "Lộ Tiểu Yến ở trong mắt Vương Vĩ không phải tốt nhất, mà các chị lại cật lực nâng đỡ cô ta.

Ở mặt này nhất định có chuyện, cuộc thi này có công bằng cỡ nào, vẫn sẽ có nhiều chuyện không trong sáng tồn tại.

Chị Hà, người đàn ông chị nhận vào, có bao nhiêu chỗ tốt có thể khiến Lộ Tiểu Yến trở thành thí sinh hạt giống?Cậu đừng nói bậy, tôi không có.Đừng căng thẳng, mục đích của tôi chỉ là muốn phá án, những chuyện khác tôi không quan tâm.

Tôi khuyên chị một câu, nếu một thám tử nhỏ nhoi như tôi còn ý thức được vấn đề này, cảnh sát phụ trách vụ án cũng sẽ phát hiện.

Nếu bây giờ chị nói ra sẽ bớt được phiền phức, ví dụ chị vẫn lén giấu, hậu quả có lẽ cả chị cũng không tưởng tượng nổi.

"Hà Thanh Thanh có vẻ vô cùng tức giận, đứng lên nói với Tư Đồ,"Nể mặt Lưu tổng tôi mới cố gắng phối hợp với cậu, cậu đừng bêu xấu chúng tôi, xin lỗi, tôi không tiếp chuyện được nữa."

Hừ, chẳng lẽ phụ nữ có tuổi một chút, tính tình đều nóng nảy? Thật là, mới tạo một chút áp lực đã chịu không nổi, tố chất tâm lý không tốt lắm.

Khoan nóng vội, từ từ sẽ đến, trước hết cho chị ta nửa tiếng làm lạnh đầu, tốt xấu gì cũng cho chị ta thời gian nói dối một bên.

Haiz, thời gian chờ đợi thiệt buồn chán!

Nếu có Tiểu Diêu bên cạnh thì tốt biết bao, nửa tiếng đồng hồ cũng làm được một lần! Nhớ tới Lâm Diêu, đôi mắt của Tư Đồ sáng lên, đột nhiên có một ý xấu nho nhỏ, vì vậy hắn gọi một cú điện thoại.

Trong văn phòng của tổ trọng án, Lâm Diêu chỉnh sửa tài liệu, ngẩng đầu nhìn đồng hồ đã hơn bốn giờ chiều.

Từ trưa tới giờ chưa ăn gì, thảo nào dạ dày khó chịu như vậy.

Tài liệu trong tay còn phải xem lại, nhưng hắn cũng muốn ra ngoài ăn, Lâm Diêu cân nhắc một chút, cuối cùng nhịn đói, để tối ăn luôn.

Vì vậy hắn lật tài liệu xem tiếp.

Lúc này, đồng nghiệp từ bên ngoài đi vào, nói với hắn,

"Tiểu Lâm, có người tìm."

Lâm Diêu ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc hỏi,

"Tử Hi? Sao em lại tới đây?"

Địch Tử Hi xách cái bịch lớn chậm rãi bước vào, đi tới trước mặt Lâm Diêu cười nói,

"Tư Đồ đại ca sợ anh bận rộn không lo ăn cơm, bảo em nấu mấy món mang tới cho anh."

Trong lòng vừa ấm vừa vui, Lâm Diêu nhịn không được cong khóe miệng, cố gắng cứng rắn nói,

"Chỉ biết làm phiền người khác, sao hắn không tự làm cho anh ăn đi."

"Tư Đồ đại ca bận mà, lúc em gặp ảnh còn thấy ảnh cãi nhau với một bà dì xinh đẹp."

"Hả? Bà dì xinh đẹp? Lưu Văn Đình?" Lâm Diêu nghi ngờ hỏi,

"Bà dì đó có phải rất giống Tư Đồ không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!