Chương 12: (Vô Đề)

Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.

Lâm Diêu không khách sáo đánh một quyền, thấy Tư Đồ kêu đau nói hắn không thương mình, liền vừa bực mình vừa buồn cười,

"Đánh anh thiệt hồi nào? Bớt giả bộ. Biết là tôi còn trốn cái gì, hay thật sự coi tôi là kẻ thù rồi?"

"Ai biểu em cấm cung anh chi." Tư Đồ lẩm bẩm một câu.

Trời má, chỉ nghĩ được có nhiêu đó? Lâm Diêu thở phì phò trừng mắt.

Đường Sóc ở bên cạnh hỏi,

"Anh Tư Đồ, mấy anh tìm được cái gì rồi?"

Tư Đồ cất đi cái vẻ oán phu khổ vì tình, cười như không cười nhìn Đường Sóc,

"Hai phe địch ta cấm truyền tình báo."

"Phải vậy không, Lâm ca?"

Đường Sóc xoay đầu nhìn Lâm Diêu cười toe toét.

"Không kém bao nhiêu.

Hai bên đối chọi, tình báo đi đầu, phải xem chúng ta ai nắm giữ manh mối và bằng chứng có lợi trước.

Tư Đồ, nói thế nào thì giờ chúng ta cũng xem như đối thủ, lúc nói chuyện, ai cũng sẽ đề phòng đối phương, đào móc, nói lời khách sáo, cho nên, lần này gặp tôi dừng tại đây thôi.

Anh và hòa thượng từ từ điều tra, chúng tôi đi trước một bước.Đừng mà.

"Tư Đồ kéo cánh tay Lâm Diêu, dựa vào nhỏ giọng nói,"Em thật sự không nhớ anh sao?Xéo, chúng ta mới không gặp một ngày thôi.Như cách ba thu mà.Ba thu của anh trôi qua hơi nhanh rồi.

Rồi rồi, còn mè nheo nữa coi chừng bị phát hiện, tới đó tôi cũng kệ anh luôn.Tiểu Diêu, sao anh thấy em giống gian thần quá vậy?

"Lâm Diêu mỉm cười hỏi lại,"Còn anh là trung thần?"

Nói xong, Lâm Diêu xoay người định đi, Tư Đồ một tay kéo hắn ôm vào lòng, hôn một cái chóc lên gương mặt trắng nõn của Lâm Diêu, tiếng hôn to đến độ hai người khác đều nghe thấy.

Người này, chẳng để ý trường hợp và địa điểm ở đâu, Lâm Diêu tức giận muốn mắng chửi, lại đột nhiên nhìn thấy gương mặt dịu dàng của Tư Đồ, giọng nói vô cùng thân thiết nói,

"Chăm sóc bản thân đó, đừng có lúc nào cũng cậy mạnh."

Không tự chủ đỏ mặt, trong lòng tràn ngập ngọt ngào và hạnh phúc, Lâm Diêu khẽ cười vỗ ngực Tư Đồ, kéo Đường Sóc đi, để lại Tư Đồ nhìn theo bóng lưng của hắn.

"Khụ khụ, cậu định làm hòn vọng phu?"

Liêu Giang Vũ đứng bên cạnh nói một câu vô cùng sát phong cảnh.

"Không làm vậy sao dỗ được người ta, lát nữa tới lượt tôi xui xẻo. Bớt nói nhảm nữa, làm việc của anh đi."

Liêu Giang Vũ hung hăng trừng mắt, phản bác,

"Làm cái mẹ gì nữa, lúc nãy Lâm Diêu nói gì cậu còn chưa nghe? Món đồ chơi của Tả Khôn tiên tiến lắm rồi, không cần tới tôi làm nữa."

Tư Đồ gật đầu, trầm tư một lát,

"Những người Tiểu Diêu nói đều cần phải tra, còn có đội trưởng Hà Thanh Thanh đó cũng phải điều tra luôn. Giang Vũ, anh cần bao nhiêu thời gian mới đột nhập vào cơ sở dữ liệu của cảnh sát?"

"Cái đồ chó cậu! Vậy cũng phải chờ Diệp Từ vào tổ chuyên án rồi nói cho tôi vị trí của cơ sở dữ liệu chứ! Trước tiên khoan đụng vào chỗ này, tìm xem những tư liệu về mấy người tôi nói với cậu. Nếu đúng là ông ta, vậy thì mẹ nó cậu chọc trúng người khó nhằn rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!