Chương 1: (Vô Đề)

Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.

Tổ trọng án vẫn bận rộn, Lâm Diêu mới từ bên ngoài trở về, nóng đến độ hắn uống một hơi cạn ly nước đá.

Đường Sóc ở bên kia vùi đầu vào làm báo cáo một vụ án, ngay cả thời gian để gọi điện cho người nào đó cũng không có.

Đàm Ninh đi ra từ phòng làm việc, miệng cắn bánh mì chạy tới bàn của mình, tìm cái gì đó trong chồng hồ sơ vụ án chất cao như núi.

Lâm Diêu đặt ly nước xuống, thu dọn đồ đạc, dự định chuẩn bị về nhà.

"Bãi tắm ven biển xảy ra án mạng, mọi người theo tôi tới hiện trường! Tiểu Lâm, cậu đứng lại đó cho tôi!" Mở cửa phòng làm việc, Cát Đông Minh liếc mắt đã thấy Lâm Diêu chuẩn bị bỏ chạy.

Lâm Diêu nổi hắc tuyến xoay người lại,

"Tổ trưởng, tôi hình như còn đang vướng vào vụ án khác, không nhất thiết phải đi theo các anh chứ?"

"Bớt giả ngu! Vụ án đó mấy hôm trước đã xong rồi, ngoại trừ Tiểu Đường ai cũng phải đi. Đặc biệt là cậu."

Tại sao lại là tôi?

"Bớt dài dòng, về nhà cũng đâu có gì làm, theo tôi tới hiện trường." Cát Đông Minh nghĩ thầm, một đứa giỏi như bây mà không xài thì trời sẽ phạt mất.

Lâm Diêu trăm ngàn không muốn, nhìn Cát Đông Minh thả địch ý.

Đàm Ninh nuốt miếng bánh mì xuống, nói với Cát Đông Minh,

"Máy bay của Tư Đồ đáp lúc 6h30."

"Hả, vậy hả? Thằng nhóc đó về rồi à, thảo nào không muốn đi. Tư Đồ đi bao lâu rồi?"

"Sắp hơn nửa tháng rồi."

Không ngắn ha.

Nhìn hai người kẻ xướng người họa, Lâm Diêu đã sớm không còn kiên nhẫn, nói thẳng,

"Tổ trưởng, tôi phải ra sân bay đón người, anh có cho tôi đi không?"

"Không cho! Lát nữa kêu Tư Đồ tự về đi. Đừng có ra giá với tôi, đây là công việc. Thôi thôi, còn lằng nhằng ở đây làm gì, mau tới hiện trường!"

Cát Đông Minh khiến Lâm Diêu tức tới nghiến răng, Đường Sóc ở bên cạnh ngẩng đầu lên, cười híp mắt nói,

"Để em kêu Đại Binh ca đón cho. Lâm ca, nếu anh không đi, tổ trưởng sẽ mắng chửi người."

"Tiểu Lâm, cô nương lên kiệu chờ anh hùng ơi, mau lên giùm cái đi." Quả nhiên, Cát Đông Minh đã thúc giục.

Lâm Diêu quyết tâm muốn trả thù Cát Đông Minh, nhưng bây giờ chỉ có thể đi theo tới hiện trường.

Lúc ra cửa vẫn chưa yên tâm, xoay đầu lại dặn Đường Sóc,

"Bảo Diệp Từ đi sớm chút, giờ kẹt xe đó."

Đường Sóc cười híp mắt phất tay, lòng nói: Mấy anh cuối cùng cũng chịu đi, rốt cuộc cũng được gọi điện thoại.

Trên đường đi, Cát Đông Minh cắn răng ném đá Lâm Diêu, nói từ lúc ra ngoài bắt đầu không coi ai ra gì, lái xe thể thao đi làm có thể bỏ qua đi, còn ở biệt thự sang trọng nữa!

"Tổ trưởng, Tiểu Lâm trước đây cũng đã không coi ai ra gì rồi, giờ anh mới phát hiện ra hả?" Đàm Ninh ngồi bên cạnh nói đùa, cũng không biết là cười ai.

"Đàm tử cậu câm miệng! Còn anh nữa tổ trưởng, đừng có ngồi trên xe của tôi còn oán hận liên tục. Coi chừng ngồi trên xe người khác cũng lời ra tiếng vào." Lâm Diêu phụ trách lái xe mang tâm trạng cực kì tệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!