Không ngoài dự đoán của Tào Bằng, Đặng Tắc và Đặng lão thái công nói chuyện hết sức thuận lợi.
Đối với mấy cái nhà bỏ hoang ở vườn đào, Lão thái công như không để ý tới sự tồn tại của nó. Lúc trước, Trương gia Niết Dương bỏ lại mảnh đất đó tất nhiên nguyên nhân là vì loạn Khăn Vàng. Có điều phần lớn cũng là vì mảnh đất đó không có tác dụng gì.
Vườn đào là một mảnh đất hoang, đất đai không được tốt lắm cũng không tiện cho việc trồng trọt.
Đặng lão thái công nhận lấy mảnh đất đó với cái giá hai mươi quan. Huyện Cức Dương cho rằng mảnh đất gần với Đặng thôn nên theo lý để cho Đặng thôn tiếp nhận. Có lẽ cho dù lão thái công không muốn cũng đành phải cắn răng mà bỏ tiền.
Nhưng bao nhiêu năm qua, mảnh đất đó cũng chẳng hề cho lão lấy một đồng. Vì vậy mà trong lòng Lão thái công gần như đã vất nó ra ngoài, nếu không phải hàng năm còn phải nộp thuế nhất định thì đã quên luôn.
Đặng Tắc đồng ý trao đổi lấy căn phòng ở trong thôn nên với lão thái công không có vấn đề.
Lại thêm trong lòng lão có tâm giao hảo với Đặng Tắc nên cũng không làm khó. Dù sao thì vườn đào hẻo lánh cũng không thể so được với trong thôn. Chưa nói, trong thôn sớm có người muốn lấy cái nhà của Đặng Tắc, dùng để xây dựng thêm phòng xa.
Xét về mặt giá trị, lão thái công buôn bán cũng có lãi một chút.
Có điều căn nhà ở vườn đào đúng là hơi cũ nát.
Muốn sửa lại nó phải tốn không ít tiền. Đặng Tắc không giàu có, nhưng cũng có chút để dành. Hơn nữa, thánh giới Hồng Hoang còn đưa ra một cái vòng vàng, ước chừng khoảng ba mươi quan vì vậy mà cũng không tới mức túng quẫn. Chỉ có điều thời điểm tu sửa nhà cửa, Tào Bằng lại nói ra ý kiến bất đồng.
Theo ý của Đặng Tắc thì muốn tu sửa và mua một ít đồ dùng.
Nhưng Tào Bằng không đồng ý, cho rằng không cần phải tiêu phí như vậy. Ý của hắn là chỉ cần tu bổ lại tường cho cao thêm một chút. Thay hai cánh cửa, trang bị thêm cánh cho cửa sổ mỗi phòng là được. Còn phòng bên trong thì tổng thể còn sử dụng được. Một vài chỗ bị vỡ, tu bổ một chút là được rồi.
Thậm chí ngay cả dụng cụ trong nhà cũng không cần phải sắm mới.
Có thể mua một ít đồ dùng cũ, rồi để cho người ta sửa lại là được...
- A Phúc! Nếu đã chuyển tới nhà mới vì sao không trang hoàng cho tốt một chút? Dùng mấy cái đồ vật rách rưới này chẳng phải để cho người ta chê cười hay sao?
Tào Nam cũng tỏ vẻ không hiểu ý kiến của Tào Bằng, vì vậy mà lên tiếng hỏi.
Tào Bằng nghiêm mặt nói:
- Đệ làm như vậy là có lý do.
- Thứ nhất đệ và cha mẹ, lại còn có Vương bá bá, Đầu Hổ đều là người từ nơi khác tới. Mặc dù với hai người có quan hệ nhưng chung quy vẫn là người ngoài. Nếu ngay lập tức bỏ ra nhiều tiền, chưa nói tới việc làm cho người ta nghi ngờ mà thậm chí còn có thể mang tới rắc rối.
Nên nhớ rằng tài không được để lộ. Tỷ phu! Huynh có thể bảo đảm rằng trong thôn không có ai đố kỵ với chúng ta không? Tỷ phu vừa mới được huyện lệnh ưu ái, lại hành hung Mã Anh, gây tội với một đám lưu manh.
Chẳng lẽ huynh không nghĩ tới việc làm rầm rộ sẽ khiến cho người khác để ý, rước lấy tai họa hay sao?
Đặng Tắc nghe Tào Bằng nói vậy cũng tỏ vẻ đồng ý.
Dù sao thì lòng người khó dò, nước biến khó đong. Mặc dù Đặng thôn là thôn của một gia tộc nhưng ai có thể bảo đảm người trong thôn không có ý khác?
- Cha! Mẹ! A Phúc nói có lý.
Tào Nam lại nói:
- Đã có chuyện thứ nhất thì cũng có chuyện tiếp theo sao?
- Tất nhiên.
Tào Bằng hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Ai có thể cam đoan rằng Cức Dương không có chiến hỏa? Một khi chiến loạn xảy ra, chúng ta lại làm phòng thật tốt thì tới lúc đó không hay lắm. Chưa nói tới việc chẳng may lúc đó chạy nạn, trong tay cũng phải có lấy một chút tiền để phòng thân. Chẳng lẽ, tới khi có việc xảy ra lại bán đi lấy tiền?
Ha ha! Chư nói tới việc không thể bán đi, mà cho dù có bán được thì cũng được mấy đồng?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!