Chương 66: (Vô Đề)

Thượng

Vụ đảo khá lạnh, nhưng ban ngày khi thái dương vừa ló dạng liền trở nên phi thường ấm áp. Nghiêm Tiểu Yêu cởi miên bào dày ra, mặc hai kiện thúy y cộng thêm một kiện miên áo, lăn qua lăn lại trên mặt đất được phủ thảm da thật dày. 

Cổ Tất Chi quả thật yêu thương tôn tử này đến tận xương tủy, ngay cả tinh thần của hắn cũng tốt hơn rất nhiều, khiến Từ Ly Thương Lãng cũng thoải mái không thôi. Lần này, Nguyệt Quỳnh lại không được làm tròn bổn phận của người cha.

Không nói đến có Hồng Hỉ Hồng Thái che chở, còn có cha cùng Từ thúc thúc sủng, Nguyệt Quỳnh muốn ôm hài tử cũng không được. Bất quá hắn cũng không bất mãn gì cả, nếu chơi đùa cùng Tiểu Yêu có thể làm cho thân thể cha càng ngày càng khoẻ mạnh, cho dù hắn không được ôm hài tử cũng không sao.

Rất nhanh đã đến giữa tháng tư, Nguyệt Quỳnh không chờ được Nghiêm Sát, lại chờ được người làm cho hắn kinh hỉ không thôi ── nương cùng thái sư Lý Chương Tiền, còn có hai huynh đệ Tiểu Diệp Tử cùng Tiểu Châu Tử của hắn.

Điều khiến cho hắn giật mình chính là họ còn dẫn theo vú em của Tiểu Yêu ── con hổ mẹ bị bọn họ để lại kinh thành! Người cuối cùng là kẻ không khiến hắn kinh hỉ lắm, chủ tử Vụ đảo, thái tử Từ Ly Kiêu Khiên.

Bọn họ vừa đến, Từ Ly Kiêu Khiên liền phi thân nhảy đến trước mặt hắn, ôm hắn mà bắt đầu kêu Quỳnh Quỳnh, thật vất vả mới giãy khỏi Từ Ly Kiêu Khiên, Nguyệt Quỳnh không yên đi đến trước mặt thái sư, cung kính cúi mình vái chào, gọi một tiếng thái sư.

Lý Chương Tiền đã biết Cổ U sửa dung mạo, hiện tại gọi là Nguyệt Quỳnh, nhưng khi nhìn thấy, hắn vẫn lắp bắp kinh hãi. Sửng sốt một hồi, hắn đưa tay vỗ vỗ Nguyệt Quỳnh, chỉ nói một  câu:

"Về sau ta không thích nghe mẫu tử ngươi dính vào chuyện gì nữa, có việc thì tìm ta thương lượng."

Trương Huyên Ngọc đứng ở một bên không dám cãi lại, nàng đã sớm ngoan ngoãn nghe lời Chương Tiền.

Thấy nương thành thật ngoan ngoãn đứng bên cạnh thái sư, Nguyệt Quỳnh cảm thấy khiếp sợ, thái sư cư nhiên làm cho nương không dám nói lời nào!

Lợi hại! Lợi hại! Hắn lập tức nói:

"Thái sư giáo huấn rất phải, đệ tử nhớ kỹ, nương cũng là vì ta."

Lý Chương Tiền không nói gì nữa, mà chỉ nhìn về nam tử mà hắn phi thường quen thuộc đứng phía sau Nguyệt Quỳnh.

Tiến lên vài bước, hắn nhấc vạt áo lên định quỳ xuống, đối phương lập tức đưa tay đỡ hắn:

"Nơi này không phải Trung Nguyên, ta cũng không còn là Cổ Thiết."

Lý Chương Tiền nắm chặt tay của tiên đế, trong mắt đầy vẻ kích động:

"Ngài... Thân thể có tốt không?"

Trong mắt Cổ Tất Chi cũng là sự kích động:

"Thái sư gọi ta là Tất Chi đi."

Lý Chương Tiền liền lắc đầu:

"Mặc dù tiên đế đã không còn ở nhân thế, nhưng ngài vẫn là quân hầu của Vụ đảo. Lý Chương Tiền bái kiến quân hầu." Nói xong, hắn rút tay ra, hành một cái đại lễ.

Cổ Tất Chi nâng hắn dậy, sau đó nhìn về phía người đã bật khóc, mở hai tay ra, đối phương lập tức nhào đến: Đại ca...

Hai tay ôm lấy Trương Huyên Ngọc, Cổ Tất Chi nói bằng giọng khàn khàn:

"Huyên Ngọc, đại ca đã để ngươi chịu ủy khuất ."

Trương Huyên Ngọc lập tức lắc đầu:

"Ta không có chịu ủy khuất, Chương Tiền bọn họ vẫn luôn chiếu cố ta. Là ta thực có lỗi với đại ca, làm mất U nhi."

Ngẩng đầu, để đại ca lau nước mắt cho nàng, nàng vừa khóc vừa nói:

"Đại ca, ta hảo lo lắng ngươi, Kiêu Khiên nói thân thể ngươi còn chưa khỏe, ta liền lo lắng đến mức không ngủ được. Đại ca, thân thể ngươi đã khỏe chưa?"

Cổ Tất Chi ôn nhu nhìn muội muội hắn tình cờ gặp được trên đường, lại đối hắn tử tâm tháp địa[một lòng một dạ], nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!