Hồng Hỉ mở cửa ra, ngoài cửa chính là Lâu Vũ, chỉ có một mình hắn. Hồng Hỉ không tránh ra, mà chỉ kinh ngạc hỏi:
"Lâu Vũ công tử, sao ngài lại đến đây?"
Vô sự không đăng tam bảo điện. [Không có chuyện không đến tìm]
Lâu Vũ nhìn vào trong viện, chỉ thấy được bức tường, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Nghe nói Nguyệt Quỳnh công tử bị bệnh, ta đến thăm hắn." Trên tay Lâu Vũ cầm theo lễ hạp [hộp đựng], quả thật là đến thăm bệnh.
Hồng Thái đi đến bên cạnh Hồng Hỉ, nói:
"Lâu Vũ công tử chưa từng đến thăm công tử nhà ta, có chuyện gì sao?"
Trên mặt Lâu Vũ hiện lên vẻ bối rối, hắn mỉm cười: "Ta đã sớm muốn đến thăm hắn, nhưng là thường ngày chúng ta không có trò chuyện nhiều, cũng không thường chạm mặt, sợ rằng đến đây sẽ có chút đường đột.
Ngày đó hắn ngất đi, tựa hồ thân thể thật không tốt, ta suy nghĩ vài ngày, cảm thấy cần phải đến thăm hắn. Đêm ba mươi đó, ta nợ hắn một cái nhân tình.
"Hồng Thái lễ độ trả lời:"Ta thay công tử nhà ta tạ ơn Lâu Vũ công tử. Nhưng là gần đây thân thể công tử nhà ta quả thật không khỏe, bây giờ còn ở trên giường nghỉ ngơi, thật sự không tiện gặp ngài.
Lâu Vũ công tử chính là sủng quân của Vương gia, công tử nhà ta không cầu Vương gia ân sủng, chỉ cầu có thể bình an sống qua ngày, Lâu Vũ công tử nếu thật muốn cảm tạ công tử nhà ta, ngài tốt nhất đừng đến.
Bị người khác nhìn thấy, cuộc sống của công tử nhà ta lại càng không dễ chịu."
Lời nói của Hồng Thái khiến Lâu Vũ không nhịn được mà đỏ mặt, những lời hắn châm chọc Nguyệt Quỳnh đêm đó đều đã bị hai người hầu này của Nguyệt Quỳnh nhớ kỹ.
Lâu Vũ nhìn Hồng Hỉ cùng Hồng Thái nhiều lần, gương mặt bình thường giống như chủ tử nhà hắn, nhưng lại nói năng lưu loát linh hoạt, còn ngầm ẩn ý châm chọc. Như những gì Hồng Thái đã nói, Lâu Vũ chính là sủng quân của Nghiêm Sát, bị người khác nói như vậy đương nhiên sẽ không cao hứng.
Hắn mở miệng:
"Là do Lâu Vũ nhiều chuyện." Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Hồng Hỉ cùng Hồng Thái rất không khách khí đóng đại môn lại. Hai người trở lại trong sân, phát hiện Vương gia cùng công tử đã biến mất, chỉ còn nhuyễn tháp trống trơn ở trong sân. Hai người trở về tiểu táo phòng tiếp tục làm bữa trưa, coi như Lâu Vũ chưa từng đến đây.
Y phục hở ra phân nửa, tựa vào người Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh bất mãn:
"Lỡ như Lâu Vũ tìm ta có việc thì sao?"
Nghiêm Sát đã hôn đủ, đưa tay vuốt ve qua lại thân thể trơn mềm của Nguyệt Quỳnh:
"Ngươi nên quan tâm đến bản thân mình."
Ta có chuyện gì a?
Nguyệt Quỳnh ngáp một cái, lại mệt mỏi.
Ngủ.
Nguyệt Quỳnh lẩm bẩm:
"Ta thật sự là ăn, ngủ, ngủ, ăn. Cứ tiếp tục như vậy, không quá một tháng, ta sẽ biến thành đại phì nhân." [người mập to lớn]
Ngủ!
Nhắm mắt lại. Ngủ ngủ. Hắn có nên kiểm soát sức ăn của mình hay không?
...
Nguyệt Quỳnh buổi chiều lại ngủ rất ngon, bất quá khi hắn ngủ, Nghiêm Sát còn ở đó, nhưng lúc hắn tỉnh lại, Nghiêm Sát đã biến mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!