Chương 21: (Vô Đề)

Thượng

Bài vũ của bọn trẻ làm cho mọi người cười vui, còn khúc vũ của Nguyệt Quỳnh lại làm cho người ta kinh diễm. Nếu không có cánh tay phải tàn phế của hắn, nếu như không có, khúc vũ của hắn sẽ gây cho mọi người sự rung động lớn hơn nữa.

Tất cả mọi người đều ngây người, ngay cả Nhâm Phữu cũng có mấy lần suýt nữa đánh chậm nhịp. Nguyệt Quỳnh hoàn toàn chìm đắm trong màn khiêu vũ của mình, xem như cánh tay phải không hề tàn phế. Hắn tùy ý nhảy, tùy ý xoay, tùy ý bay lên.

Sóng mắt lưu chuyển, ánh mắt của hắn cùng tòa sơn phía trên kia đối diện nhau, đã không còn sự khẩn trương ban nãy, mà là sắc mặt vui mừng cùng nét e lệ bừng sáng. Vẻ mặt Nguyệt Quỳnh không hề bình thường, mà là chứa đựng mị thái mê người.

Đông, thùng thùng, thùng thùng; đông, thùng thùng, thùng thùng, Nguyệt Quỳnh đột nhiên chạy vài bước về phía trước, sau đó nhảy về phía sau, một tay chống xuống, xoay người hai cái rồi ngồi trên mặt đất, nhịp trống ngừng. Vũ, khiêu xong rồi.

Sau khi tiếng trống biến mất, Nguyệt Quỳnh bật người phục hồi tinh thần lại từ trong khúc vũ. Thấy tất cả mọi người đều nhìn hắn không nói lời nào, nhất là tòa sơn kia đang nhìn chằm chằm vào hắn, Nguyệt Quỳnh khẩn trương đứng lên, cố gắng hồi tưởng vừa rồi chính mình có sai sót gì hay không.

Không xong, nhảy quá nhập tâm.

Ba, ba ba, có người vỗ tay, chính là Lí Hưu, sau đó mọi người đều vỗ tay.

Hảo!

Đẹp!

Rất đẹp!

Nguyệt Quỳnh không biết làm sao, đứng ở nơi đó, Nghiêm Sát không mở miệng, hắn cũng không dám mạo muội đi qua. Mặc dù có chút bất an, nhưng là tiếng khen ngợi trầm trồ của mọi người vẫn làm cho Nguyệt Quỳnh thật cao hứng, hắn đã rất lâu không có khiêu vũ tận hứng như thế.

Một mạt đỏ ửng xuất hiện trên hai gò má Nguyệt Quỳnh, làm cho hắn thoạt nhìn có thêm vài phần ngượng ngùng cùng tuấn mỹ.

Nghiêm Sát đứng lên, Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng. Đối phương đi qua chiếc bàn, hướng hắn mà đến, tim Nguyệt Quỳnh liền đập thình thịch. Chung quanh trở nên im lặng, Nguyệt Quỳnh khẽ cúi đầu khi Nghiêm Sát đến gần, hắn vừa rồi không phải đã có sai sót gì đi.

Đều do hắn vừa khiêu vũ liền... Đầu bị nâng lên, Nguyệt Quỳnh khẩn trương nhìn Nghiêm Sát, người này, định như thế nào?

A!

Hô nhỏ một tiếng, tay trái của Nguyệt Quỳnh theo bản năng đặt tại trên vai Nghiêm Sát, hắn bị Nghiêm Sát dùng một tay bế lên.

Úc! Úc! Úc!

Có người hô lên, tất cả mọi người đều hô theo. Tim Nguyệt Quỳnh đập càng nhanh hơn, ánh nhìn chăm chú của Nghiêm Sát làm cho mặt hắn nóng lên. Đột nhiên, tay kia của Nghiêm Sát chế trụ sau gáy hắn, đầu cúi thấp xuống. Trước mặt chư vị thuộc hạ, y hôn Nguyệt Quỳnh.

Đôi mắt Nguyệt Quỳnh mở thật to, Nghiêm Sát nhìn hắn, hôn sâu. Cánh tay đặt trên lưng hắn cùng bàn tay ở sau gáy bỗng nhiên siết chặt, chặt đến mức khiến cho trái tim của Nguyệt Quỳnh dường như muốn nhảy ra ngoài.[*cười ngu*]

Úc! Úc! Úc! Úc!

Tiếng động ồn ào càng lúc càng vang, gương mặt Nguyệt Quỳnh đỏ bừng. Lục mâu u ám, Nguyệt Quỳnh nhắm mắt lại, né tránh ánh nhìn chăm chú khiến cho tim hắn đập nhanh. Lưỡi xâm nhập vào trong miệng hắn, chọc quấy lưỡi hắn, bắt buộc hắn chủ động.

Khi miệng của Nguyệt Quỳnh có lại được tự do, hắn kinh hãi phát hiện tay trái của mình thế nhưng lại vòng qua cổ Nghiêm Sát! Trong óc trống rỗng, cảm thấy chóng mặt, hắn bị Nghiêm Sát bế lên.

Có người huýt sáo, Nguyệt Quỳnh chưa thể hoàn hồn bị Nghiêm Sát chính đại quang minh ôm đi, trong đầu hắn chỉ còn duy nhất một ý niệm: rất, dọa người .

Còn chưa kịp cảm nhận được sự rét lạnh ở ngoài phòng, Nguyệt Quỳnh bị Nghiêm Sát ôm trở về ốc. Mới vừa bị ném đến trên giường, thân thể cường tráng như ngọn núi liền bao bọc lấy hắn, cơ hồ không có chống cự gì, Nghiêm Sát thoải mái tước đi xiêm y giống mình như đúc của Nguyệt Quỳnh, sau đó đem tay trái của Nguyệt Quỳnh kéo đến vạt áo của y.

Nguyệt Quỳnh run rẩy cởi bỏ xiêm y của Nghiêm Sát, không phải bởi vì lạnh, mặt của hắn thực nóng; cũng không phải bởi vì sợ hãi, da đầu hắn không có run lên. Hắn không thể nói rõ, hắn không thể nói rõ là vì sao tim mình lại đập nhanh như vậy, tay hắn vì sao lại run như thế.

Dưới sự trợ giúp của Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh cởi xiêm y của y, rồi hắn bị đẩy nằm xuống, bị hôn.

Râu vẫn đâm vào người, bàn tay vẫn thô ráp như cũ, củ cải vẫn là củ cải như trước, nhưng so với bất cứ lần nào trong quá khứ, Nguyệt Quỳnh đều kêu thê thảm hơn, không, không phải thê thảm, mà là tình cảm mãnh liệt.

Không khẩn cầu Nghiêm Sát đổi tư thế, Nguyệt Quỳnh thậm chí không có ý niệm khẩn cầu trong đầu. Hắn say, chưa bao giờ say như thế.

Nghiêm Sát không lãng phí bao nhiêu công sức liền đem chính mình hoàn toàn chôn vào trong cơ thể Nguyệt Quỳnh, hai chân Nguyệt Quỳnh quấn quanh thắt lưng y, động tình dị thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!