Chương 7: (Vô Đề)

Ánh trăng trong veo, dịu dàng đậu trên đôi mày thanh tú, ôn hòa của anh, hóa thành một dòng suối xuân.

Trong đêm tĩnh lặng, đôi mắt Giang Tư Dự sáng ngời và ấm áp.

Cảm giác được công nhận này thật tuyệt.

Tôi yếu đuối bật khóc, khóc đến thảm thương, dùng hết cả một gói khăn giấy.

Giang Tư Dự lặng lẽ ở bên cạnh tôi, ngước mắt nhìn quanh.

Thấy gần đó không có thùng rác, anh liền đưa tay nhét nắm khăn giấy tôi đã dùng vào túi mình.

Tôi khóc một trận đã đời, giải tỏa hết mọi cảm xúc dồn nén.

Bình tĩnh lại, tôi tò mò hỏi sao anh lại đến tòa nhà cũ.

Giang Tư Dự nói là đi ngang qua.

Thật là trùng hợp.

Camera cũng vừa được sửa xong.

Cứu tôi một mạng huhuhu.

Nếu không chắc chắn tôi đã bị con nhỏ trà xanh Tuyết Thuần kia hãm hại rồi.

Móng tay nó vừa dài vừa nhọn, cào đến giờ tôi vẫn còn đau.

Tôi sờ cằm, không nhịn được kêu xít một tiếng.

Sao thế?

"Lúc nãy bị cô ta cấu."

Để tôi xem.

Giang Tư Dự cúi xuống gần hơn, ánh mắt nhìn xuống, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, xem xét cẩn thận.

Khuôn mặt điển trai phóng đại trước mặt tôi cứ lắc lư qua lại.

Nguồn: Hina

- Thỏ Ngon Đào Ngọt

Trong hơi thở, mùi hương ngọt ngào thanh mát gần gũi đó khiến tay chân tôi mềm nhũn, đầu óc quay cuồng.

"Trầy một chút da rồi."

Anh nhíu mày, cẩn thận dùng đầu ngón tay chạm nhẹ.

Hơi thở tôi ngưng lại, tim lỡ vài nhịp.

"Tôi sẽ bôi thuốc, về trước đây."

Tôi lắp bắp nói khẽ, rồi quay đầu bỏ chạy.

Tiếng côn trùng đêm hè yếu ớt, triền miên, như một bản giao hưởng kỳ diệu.

Giây phút này, tim tôi đập như trống dồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!