"Kiều Di, sao lại đi một mình thế?"
"Bạn trai em đâu? Sao không đi cùng em?"
Tôi:
"Anh ấy không rảnh rỗi như anh."
Tuyết Thuần sợ chúng tôi làm lành, vội vàng chạy tới.
"Kiều Di, cậu có bạn trai mới rồi à? Nhanh thật đấy."
"Vậy sao sắc mặt không tốt lắm thế? Không lẽ lại chia tay rồi à."
Nó nhìn tôi từ trên xuống dưới, khẽ kêu lên ngạc nhiên.
"Câm miệng! Mày bớt diễn lại như cái mớ tóc trên đầu mày được không?"
Một ngọn lửa giận bùng lên trong lồng ngực, tôi nhìn chằm chằm vào vầng trán rộng của nó mà cười khẩy.
Tuyết Thuần bị chọc tức, suýt nữa thì mất bình tĩnh.
Nó cố gắng giữ vẻ mặt giả tạo, nói:
"Kiều Di, dù cậu nghĩ thế nào, tớ và Lương Ngật Châu trong sạch, là cậu hiểu lầm thôi."
"Mày đúng là đồ giả tạo, còn giỏi đóng kịch hơn cả diễn viên."
"Cậu hiểu lầm bọn tớ thật rồi!"
"Khuấy đều não lên rồi hẵng nói chuyện."
Bị tôi đáp trả một tràng, Tuyết Thuần không nói được nữa.
Nó quay sang nhìn Lương Ngật Châu, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc:
"Sao bạn gái cũ của cậu lại thế này chứ."
8
"Từ khi nào em trở nên vô lễ như vậy? Lần trước còn vào vòng bạn bè của Tuyết Thuần chửi cậu ấy, Kiều Di, xin lỗi đi."
Lương Ngật Châu nhíu chặt mày, quát tôi.
"Hai người tự biết mình làm gì, bắt tôi xin lỗi, đúng là có bệnh."
Không muốn phí lời thêm nữa, tôi quay người bỏ đi.
Lương Ngật Châu dỗ dành Tuyết Thuần đang nức nở mấy câu, rồi sải bước đuổi theo tôi.
Ở góc khuất con đường nhỏ rợp bóng cây, anh ta giữ chặt cổ tay tôi không buông.
Thăm dò hỏi:
"Em và Giang Tư Dự chia tay thật rồi à?"
"Làm anh thất vọng rồi, chưa hề!"
Sắc mặt Lương Ngật Châu lập tức tối sầm lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!