Một góc im ắng trong ngự hoa viên, dường như biết nơi đó có sự tình không thể quấy rầy, không có một cung nhân đi về bên đó, tất cả mọi người theo bản năng tránh đi.
Phía sau bụi hoa cách góc rất xa có hai cái đầu thỉnh thoảng chụm vào nhau thì thầm, nhưng cho dù cách xa đến thế, bọn chúng vẫn sợ người trong góc nghe thấy động tĩnh, vì thế cho dù là thì thầm cũng hết sức không phát ra một chút tiếng vang.
"Tang Vận, lạnh không?"
Từ đằng sau ôm người yêu, Lam Khuyết Dương lại một lần hỏi.
Bạch Tang Vận bị y che chở chặt chẽ trong lòng, còn quấn áo choàng quay đầu lại cho y một nụ cười khẽ điềm tĩnh:
"Không lạnh, có ngươi che chở sao có thể lạnh. Hơn nữa nơi này chắn gió, ta còn hơi đổ mồ hôi đây."
Lam Khuyết Dương lại vẫn nắm thật chặt mũ trùm đầu của Bạch Tang Vận, nói:
"Tuy nói là vào xuân, nhưng trời vẫn còn lạnh."
Bạch Tang Vận nhìn rừng hoa đào trước mặt nói:
"Ta muốn cùng ngắm hoa đào với ngươi."
Trong tim Lam Khuyết Dương rung động, nhịn không được ôm chặt người trong lòng, dán vào khuôn mặt hắn nói nhỏ:
"Tang Vận à… Tang Vận… Tang Vận…" Cho dù lại qua một trăm năm, quyến luyến của y đối với người này cũng sẽ không tan biến.
Bạch Tang Vận xoay người, mặt đối mặt với Lam Khuyết Dương, hắn giơ tay lên vén mấy sợi tóc bên tai Lam Khuyết Dương ra sau, xa xôi nói:
"Ngươi rõ ràng nhỏ hơn Hoài Diệp, nhưng tóc bạc nhiều hơn hắn. Khuyết Dương, ta, làm ngươi vất vả."
"Sao còn nói loại lời ngốc này?"
Lam Khuyết Dương cầm tay hắn đặt bên miệng khẽ hôn,
"Có ngươi, ta mới có thể sống, mấy sợi tóc bạc này coi là gì." Trong lòng một trận đau xót, con ngươi Lam Khuyết Dương ảm đạm.
Bạch Tang Vận hiểu rõ hạ xuống nụ hôn trên môi y, nói:
"Tóc của ta không liên quan tới ngươi và Hoài Diệp, Khuyết Dương, ngươi có thể ở bên cạnh ta, thật tốt."
Tim Lam Khuyết Dương khẽ động, ôm chặt Bạch Tang Vận cúi đầu hôn lên hắn. Bạch Tang Vận ngửa đầu nhận nụ hôn sâu của Lam Khuyết Dương, tim của hắn, một nửa cho Hoài Diệp, một nửa cho người này.
Nhưng hắn phân không rõ yêu ai nhiều hơn, hai người này đều là một phần không thể tách rời trong tính mạng hắn. Hắn không chỉ một lần cảm tạ trời xanh, cảm tạ trời xanh cho hắn cả hai người này, làm bạn với hắn cả đời.
"Vận Tranh, cha cùng phụ vương đang làm cái gì?"
Đằng sau bụi hoa, hai tròng mắt bình thường luôn luôn buồn ngủ của Lam Vận Vanh giờ phút này trợn to. Bé còn nhỏ chưa biết cử chỉ như vậy có nghĩa gì.
Lưu Vận Tranh mãi đến sau khi cha và phụ vương tách ra mới cực kỳ khẽ giọng trả lời:
"Vậy còn nhìn không ra? Cha cùng phụ vương đang làm chuyện thân mật nhất, bằng không sao lại không cho người quấy rầy?"
Thân là thái tử, biết đến đương nhiên hơn một chút so với bào đệ, nhưng cũng chỉ là một chút.
"Ngươi nói cha cùng phụ hoàng, phụ vương lúc ở tẩm cung không cho phép chúng ta đi quấy rầy, có phải cũng bởi vì bọn họ đang làm việc này hay không?" Trong mắt Lam Vận Vanh có tâm tư khác.
Lưu Vận Tranh gật gật đầu:
"Phụ hoàng cùng phụ vương nói thân thể cha không tốt, không thể quấy nhiễu cha nghỉ ngơi, bất quá… Ta cảm thấy dám chắc có liên quan với việc này. Ngươi quên chúng ta lần trước trông thấy cha và phụ hoàng cũng làm việc này?"
"Đúng vậy, cho nên ta muốn biết đó là cái gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!