Chương 77: Phiên ngoại tam: Kiếp nạn say rượu

Một ngày này, Bạch Hãn Triệt, Đồng Đồng cùng Tiểu Tứ bỏ rơi nam nhân và hài tử mình, tìm một tửu lâu hoàn cảnh ưu nhã thảnh thơi nói chuyện phiếm uống rượu.

Ba người vốn đã sớm muốn một ngày tụ tập như thế nói chuyện, không kiêng nể mà uống chút rượu, nhưng ngoại trừ Tiểu Tứ ra, nam nhân của Bạch Hãn Triệt và Đồng Đồng đều quá mức bá đạo, hơn nữa hài tử còn nhỏ, cho nên việc này cứ kéo mãi, kéo tới khi nhị nhi tử của Bạch Hãn Triệt Lam Thiết cũng đã năm tuổi, ba người cuối cùng mới tìm được một cơ hội.

Trong bao phòng, Đồng Đồng phát biểu lời nói hùng hồn:

"Bạch đại ca, Tứ ca thường thường uống đến say khướt trở về, hôm nay chúng ta cũng phải không say không về!"

Tiểu Tứ cười khúc khích cười nói:

"Chỉ cần ngươi không sợ uống rượu trở về bị tứ ca của ngươi phạt là được, ta thì không sao cả." Hắn là người không lo lắng nhất.

Đồng Đồng vỗ mạnh lên bàn một cái, nhịn tay đau cắn răng nói:

"Ta mới không sợ hắn! Hắn có thể uống ta tại sao không thể uống!"

Khí phách thật!

Tiểu Tứ giơ ngón tay cái lên, lập tức rót cho Đồng Đồng một chén rượu, Đồng Đồng cầm lấy chung rượu ngửa đầu uống thả cửa.

Khụ khụ khụ…

"Đồng Đồng, ngươi chậm một chút, uống như thế ngươi lập tức sẽ say."

Bạch Hãn Triệt bất đắc dĩ thuận khí cho Đồng Đồng bị sặc, Đồng Đồng vẻ mặt đỏ bừng hà hơi nói: A, sao cay như vậy.

"Đây chính là rượu hoa quế cực phẩm, sao có thể cay." Tiểu Tứ chính mình nhấp một ngụm, say mê liếm liếm miệng,

"Thơm quá. Rượu hoa quế phải uống như thế mới được."

"Vậy ta thử lại lần nữa."

Đồng Đồng rót đầy rượu, nhấp một ngụm, cẩn thận liếm liếm, gật gật đầu như thật,

"Như vậy hình như không cay lắm, thơm thơm."

Uống ngon đi.

Tiểu Tứ giơ chén rượu lên,

"Thiếu gia, ta mời ngài."

"Ha ha, chúng ta hôm nay phải uống đến cao hứng, tựa như Đồng Đồng vừa mới nói, phải, không say không về." Hưng trí của Bạch Hãn Triệt hôm nay rất cao.

"Có những lời này của thiếu gia là được! Không say không về!" Tiểu Tứ ngửa đầu cạn, Bạch Hãn Triệt cũng không nhăn nhó, ngửa đầu cạn.

"Còn có ta còn có ta." Đồng Đồng giơ chén rượu lên,

"Ta mời Bạch đại ca và Tứ Nha ca, ta hi vọng Bạch đại ca và Tứ Nha ca vĩnh viễn đều là Bạch đại ca và Tứ Nha ca của ta."

Hào sảng mà cạn.

"Ừ, ta hi vọng thiếu gia vĩnh viễn là thiếu gia của ta, hi vọng đời này đều ở sát vách với Đồng Đồng." Cạn.

"Ta hi vọng Đồng Đồng và Tứ Nha cả đời đều vui vui vẻ vẻ, thuận thuận lợi lợi." Cạn.

Ba người ngươi một lời, ta một câu, vừa ăn vừa uống, hứng thú dần dần cao, không e dè mà nói ra lời nói chôn dưới đáy lòng bao nhiêu năm như vậy.

"Thiếu gia, ta, ta yêu Trạng Nguyên ca… Thiếu gia, ngài không biết, ta cảm ơn quốc công đại nhân và thiếu gia biết bao… Nếu không phải là quốc công đại nhân và thiếu gia, ta, ta sẽ không có Trạng Nguyên ca, cũng sẽ không có Tài Sơ… Ta chưa bao giờ, hạnh phúc như thế… Hạnh phúc đến ta cũng đã quên, mình, là một, thái giám…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!