Mới ra cửa cung, Bạch Hãn Triệt đã bị người của Lưu Vận Tranh mang đi. Ngồi ở trên xe ngựa, hắn cẩn thận gở xuống long phượng chim trả phụ thân vừa cho hắn, giấu ở bọc hành lý.
Trước kia phụ thân thường thường cho hắn lễ vật, nhưng mà những lễ vật đó chẳng giữ được lâu, chính là bị kia hai ngườikhông cẩn thận lộng phá hủy, sau đó hắn không bao giờ … nhận lễ vật của phụ thân nữa.
Hắn không thể để cho khối chim trả này giống với khối ngọc bội song sinh, bị Vận Tranh hoặc Vận Vanh trảm thành hai nửa.
Xe ngựa rõ ràng là đang rất nhanh chạy tới Thái tử phủ, Bạch Hãn Triệt biết cái gì đang chờ đợi hắn. Nhịn như thế nhiều ngày, hôm nay bọn họ khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha hắn. Bọn họ đến tột cùng là muốn đem hắn trở thành cái gì đây?
Hay là muốn đem hắn trở thành thị quân cùng thị tì... Nghĩ đến đây, Bạch Hãn Triệt trái tim nhói đau. Trên đời này, chỉ có phụ thân là thật tâm thích hắn, chỉ có... Phụ thân.........
Đã bao lâu? Làm như vậy đã bao lâu? Miệng, trên người tất cả đều là hương vị của hai người kia, nhưng hắn không thể cầu xin tha thứ.
"Hãn Triệt, lòng của ngươi chỉ có thể có chúng ta, ngay cả phụ thân đều không được!" Lưu Vận Tranh đem dục vọng đang cương cứng xông thẳng vào cúc nguyệt của Bạch Hãn Triệt, đem oán khí mấy ngày này toàn bộ phát tiết trên người Bạch Hãn Triệt, mặc kệ đối phương có chịu nổi hay không.
Hắn thống hận Bạch Hãn Triệt đối với phụ thân không hề che giấu ý định không muốn xa rời, bởi vì đối với bọn họ, người này trừ bỏ sợ hãi chính là sợ hãi.
"Hãn Triệt, ta đã phái người đi tìm sinh tử dược. Ta phải cho ngươi vì chúng ta sinh đứa nhỏ. Ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ trốn." Lam Vận Vanh rút ra dục vọng vừa mới phát tiết ở trong miệng Bạch Hãn Triệt, ghé vào lỗ tai hắn nói làm cho Bạch Hãn Triệt hoảng sợ tới cực điểm.
Không... Không cần... Bạch Hãn Triệt há mồm, chất dịch màu trắng đục còn đầy trong miệng làm hắn phát không ra nửa điểm tiếng vang. Không cần đối với hắn như thế, đứa nhỏ... Không, hắn tuyệt đối không thể có đứa nhỏ.
Phải làm sao đây... Hắn nên làm sao đây, ai tới cứu…. cứu hắn.
Thấy Bạch Hãn Triệt thể lực đã cạn kiệt, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh buông hắn ra. Lau lệ trên mặt hắn, Lưu Vận Tranh không khỏi hờn giận nói: "Hãn Triệt, ngươi luôn như thế thích khóc. Liền bởi vì như vậy, người khác luôn cho là ta cùng Vận Vanh khi dễ ngươi.
Hãn Triệt, ta sẽ đi tìm phụ hoàng cùng phụ thân nói chuyện của chúng ta. Mặc kệ bọn họ có đáp ứng hay không, ta cùng Vận Vanh cũng không sẽ buông tha ngươi, ngươi chuẩn bị thật tốt để mà sinh cho chúng ta đứa nhỏ đi.
"Không nghĩ lại nhìn thấy nước mắt Bạch Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh cho gọi tên thái giám đến, đem người đang nằm xụi lơ ở trên giường mang đến phòng tắm rửa sạch."Không cần..." Thái giám vừa mới chạm tay vào người, Bạch Hãn Triệt bắt đầu phát run, hắn không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng hiện tại của hắn, không cần người khác giúp hắn rửa nơi không sạch sẽ đó, như vậy ngay cả một tia tôn nghiêm cuối cùng hắn đều không có.
Hiểu được tâm tư Bạch Hãn Triệt, thái giám Lí Phúc bưng bồn nước ấm đặt ở bên giường, khom người lui đi ra ngoài, cũng phân phó những người khác không được đi vào.
Thân là thái giám hầu hạ bên người Thái tử, là tổng quản thái giám của Thái tử phủ, Lí Phúc rõ ràng biết Thái tử cùng Vương gia đối với đại thiếu gia có nhiều tình cảm. Cũng biết rõ tương lai hậu cung sẽ do đại thiếu gia đứng đầu. Nhưng mà nhìn thấy tình huống trước mắt, hắn phá lệ lo lắng.
Khi nước dần dần bị lạnh, Bạch Hãn Triệt mới có khí lực theo trên giường đứng lên rửa sạch chính mình. Lúc nãy hai người kia chắc chắn là rất tức giận, nếu không sẽ không làm được loại trình độ này.
Nhưng hắn không rảnh đi đoán bọn họ đến tột cùng là bởi vì cái gì mà tức giận, trong đầu hắn lúc này chỉ lởn vởn nghĩ về lời nói của bọn họ.
Bọn họ muốn nói cho phụ thân biết, bọn họ muốn hắn sinh đứa nhỏ... Bạch Hãn Triệt trong lòng là vô tận sợ hãi, không, tuyệt đối không được, tuyệt đối không thể làm cho phụ thân biết.
Nếu phụ thân biết... Nghĩ đến chính mình thường thường nằm mơ thấy giấc mộng đáng sợ kia, Bạch Hãn Triệt cắn chặt môi, phụ thân sẽ tức giận, phụ thân sẽ không cần hắn. Hắn... Không cần đứa nhỏ.
Hắn hiện tại có thể làm bộ không nhìn thấy bọn họ có người khác, nếu hắn có đứa nhỏ... Hắn sẽ chết.
Oan tâm cùng đau đớn làm cho hắn hít thở không thông. Hắn không có đối bất luận kẻ nào nói qua, cho dù là Tích Tứ, hắn cũng chưa nói qua. Khi Vận Tranh cùng Vận Vanh lần đầu tiên ở trước mặt hắn ôm những người khác, trái tim hắn thật sự là không thoải mái.
Mặc kệ là Thái tử phủ hay là Vương phủ, chỉ cần hắn bước vào nơi này, tim hắn lại bắt đầu đau. Chỉ có ở y quán, chỉ có ở nơi này, hắn mới có thể cảm thấy được bọn họ là thật lòng thích hắn, bọn họ... Không có đem hắn trở thành thị quân..........
Buông cuốn sách ngẩng đầu lên, Bạch Tang Vận sắc mặt trầm tĩnh nhìn hai người đã đứng trước mặt hắn hơn nửa canh giờ. Này hai người cũng rất trầm tĩnh, không hỏi phụ thân vì sao tìm bọn họ đến, cũng không để ý phụ thân cố ý coi thường mà lo âu.
Phụ thân tìm bọn họ đến chỉ có một nguyên nhân.
"Ngươi đem Hãn Triệt vào Thái tử phủ?" Bạch Tang Vận trực tiếp hỏi Thái tử.
Lưu Vận Tranh cũng không kiêng dè gật đầu nói:
"Đúng vậy, phụ thân. Con muốn cho Hãn Triệt ở trong phủ theo giúp ta mấy ngày."
"Hãn Triệt lần này ra cung là vì y quán, ngươi đem hắn ở lại quý phủ làm cái gì?" Bạch Hãn Triệt đích ngữ khí dẫn theo vài phần nghiêm khắc.
Lưu Vận Tranh cung kính nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!