Nhìn Lam Vận Vanh lấy tín đi ra ngoài, Bạch Hãn Triệt cảm thấy trong đầu thật lộn xộn. Có người tiến vào, hắn ngẩng đầu, là Lưu Vận Tranh.
Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh tiến lên ấn thượng vai trái Bạch Hãn Triệt,
"Sao vẫn là một bộ dáng lo lắng như vậy? Chẳng lẽ ngươi sợ nhiều ra một phụ thân, cha sẽ không cần ngươi sao?"
Vận Tranh...... Bạch Hãn Triệt tựa vào trên người Lưu Vận Tranh, buồn bã nói,
"Ta nửa phần cảm giác vui sướng đều không có, ta không phải...... rất tuyệt tình? Hắn...... dù sao cũng là sinh phụ của ta."
Lưu Vận Tranh nhẹ giọng cười nói: "Nguyên lai là vì vậy. Hãn Triệt, ngươi đừng lo nghĩ nhiều quá. Ngươi nghĩ như thế nào thì cứ làm như thế ấy đi, hắn phụ ngươi rất nhiều, cho dù ngươi làm như thế nào cũng không quá đáng. Hơn nữa ngươi không phải đã cho hắn đi với ngươi một đạo rồi sao?
Hãn Triệt của ta như thế nào tuyệt tình chứ?
"Tim Bạch Hãn Triệt vì một câu cuối cùng này mà rung động, hắn ngẩng đầu, miễn cưỡng lộ ra một mạt tươi cười:"Vận Tranh, ta nghe lời ngươi, không nghĩ nhiều nữa.
"Lưu Vận Tranh cuối cùng nhẹ nhàng thở ra:"Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta an tâm. Hãn Triệt, ngươi lúc nào cũng phải nhớ, mặc kệ có biến cố gì, ngươi cả đời này đều ở bên cạnh ta cùng với Vận Vanh, đều ở trong cung.
Sinh phụ cũng tốt, mẹ đẻ cũng thế, coi như là càng có nhiều người thương ngươi.
"Bạch Hãn Triệt thật sâu hít vào một hơi, gật đầu, chủ động ôm lấy Lưu Vận Tranh, mặc dù đã sáng tỏ tâm ý của hắn, nhưng đối phương vẫn vui sướng không thôi, cúi đầu khẽ hôn hắn."Hãn Triệt, sinh đứa con cho ta.
"Bạch Hãn Triệt khinh suyễn điểm đầu, ôm chặt Lưu Vận Tranh, có bọn họ ở đây, vô luận sự việc ra sao, hắn cũng sẽ không hoảng hốt nữa, sẽ không sợ hãi nữa."Thiếu gia......
"Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng Tiểu Tứ khinh gọi, Bạch Hãn Triệt cuống quít đẩy ra Lưu Vận Tranh dĩ nhiên bắt đầu động dục niệm. Trước khi đối phương tức giận liền đứng dậy ghé vào lỗ tai y cúi đầu nói hai câu, bật người làm cho đối phương vui vẻ ra mặt."Không được đổi ý.
"Buông ra Bạch Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh đe doạ. Bạch Hãn Triệt cúi đầu sửa sang lại xiêm y, điểm nhẹ đầu, vội vàng đi ra ngoài. Đẩy cửa ra, Bạch Hãn Triệt chỉ thấy Tiểu Tứ lo lắng đứng ở cửa, thấy Thái tử điện hạ cùng Vương gia không có, Tiểu Tứ cũng cố không hơn tôn ti, nhỏ giọng nói:"Thiếu gia, ta vừa mới nghe người ta nói có người tìm Đồng Đồng, đã hơn nửa ngày, Đồng Đồng còn không có trở về, ta lo lắng......
"Bạch Hãn Triệt vừa nghe, lúc này mới nhớ tới Lưu Vận Tranh nói qua với hắn đã viết thư cho Đồng Hàm Trứu, vội hỏi:"Có biết người nọ hiện tại nơi nào?Nói là ở lầu một trong sương phòng phía tây, ta sợ Đồng Đồng gặp chuyện không may, cho nên tới nói cho thiếu gia biết. Thiếu gia, muốn cùng Thái tử điện hạ hoặc Vương gia nói nói hay không?
Vạn nhất người nọ mạnh mẽ mang Đồng Đồng đi......
"Bạch Hãn Triệt nghĩ nghĩ, nói:"Chúng ta đi trước nhìn một cái, Trạng Nguyên đâu?Trạng Nguyên đã đi qua rồi, nói cũng không yên tâm.Vậy ngươi hãy đi trước, ta cùng Vận Tranh nói một tiếng.Ân.
"Tiểu Tứ xoay người chạy, Bạch Hãn Triệt quay vào phòng trong, Lưu Vận Tranh bán nằm ở trên giường xem tấu chương."Vận Tranh, Tiểu Tứ nói có người tìm Đồng Đồng, có thể là Đồng Hàm Trứu, ta nghĩ đến đó nhìn xem.Ta cùng ngươi đi.
"Lưu Vận Tranh đứng dậy mặc hài."Vận Tranh,
"Bạch Hãn Triệt tiến lên đè y lại,"Một mình ta đi. Ngươi là Thái tử, loại việc vặt này vẫn là đừng ra mặt.
Tiểu Tứ cùng Trạng Nguyên cũng ở đấy.
"Nhìn người vợ trước mặt trở nên tự tin hơn so với trước kia rất nhiều, Lưu Vận Tranh lại nằm trở về."Ta nghe lời ngươi, bất quá không thể chỉ nghe, mà phải tưởng thưởng.
"Mặt Bạch Hãn Triệt nóng như thiêu, vẻ mặt đối phương không cần hỏi cũng biết y muốn cái gì. Xấu hổ né tránh Lưu Vận Tranh nhìn chăm chú, Bạch Hãn Triệt"Ân
"một tiếng, xoay người vội vàng đi ra ngoài. Lưu Vận Tranh như nam tử trong đêm tân hôn, ngây ngốc cười rộ lên. Còn chưa tới cửa, Bạch Hãn Triệt chợt nghe thấy tiếng khóc của Đồng Đồng, Văn Trạng Nguyên lo lắng dán tại trên cửa"nghe lén
", thấy hắn đến đây, vội vàng nói:"Thiếu gia, người nọ bên trong chết sống không ra khỏi cửa, Đồng Đồng một mực khóc.
Khẳng định là tên hỗn đản nào đó!
"Bạch Hãn Triệt vừa nghe, càng nóng nảy, mạnh mẽ gõ cửa:"Đồng Đồng? Mở cửa, là ta.Oa......
"Bên trong tiếng khóc càng lớn hơn nữa, chợt nghe Đồng Đồng kêu thảm thiết,"Bạch đại ca, cứu ta! Người xấu đến đây!
Bạch đại ca, cứu......
"Lời tiếp theo coi như bị ngăn chặn, không hô lên được."Trạng Nguyên, có thể phá cửa hay không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!