Chương 38: (Vô Đề)

Thân thể bị vội vàng thô bạo vuốt ve, Bạch Hãn Triệt không có kháng cự, trên người coi như điểm thêm hoả, trong lúc ngủ mơ Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh xả hạ xiêm y hắn, đồng thời cũng trút bỏ khố thằng.

Ngô ân......

Nhịn nửa ngày, Bạch Hãn Triệt vẫn là nhịn không được phát ra rên rỉ. Tiếng rên này như một chậu nước trong, kiêu tỉnh hai người đang hành động một cách vô thức kia.

Khoảnh khắc mở mắt ra, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh nhìn thấy tay của mình, một còn đặt tại trên ngực Bạch Hãn Triệt, một thì nắm lấy phân thân đang nhẫn nhịn một cách yếu ớt, ánh nến trong phòng bừng sáng, chiếu vào gương mặt đỏ bừng của Bạch Hãn Triệt, thật vô cùng mê hồn.

Thật lâu không cùng hai người hoan hảo, hơn nữa là do trước đây có khúc mắc, Bạch Hãn Triệt lúc này chỉ cảm thấy e lệ vạn phần, hắn liếc về một bên, không dám nhìn hai người, cũng ngầm đồng ý.

Bên tai, hai người thở dốc càng ngày càng nặng, hắn đều có thể cảm giác được bàn tay đang bính hắn đều toát đầy mồ hôi, từ lúc bọn họ bắt đầu sờ hắn, hôn hắn, hắn đã không nghĩ tới cự tuyệt.

Hãn Triệt...... Lam Vận Vanh giọng ám ách làm cho người kia tim đập nhanh, mà tay y lại ly khai.

"Hãn Triệt, thật xin lỗi...... Ta......" Cưỡng chế dục vọng trướng đại đến phát đau, Lưu Vận Tranh không cam tâm buông ra phân thân xinh đẹp kia, cố gắng giúp Bạch Hãn Triệt mặc quần áo, y vội vàng xuống giường,

"Ta đi rót nước cho ngươi."

Rồi chưa kịp mang hài đã liền xông ra ngoài.

"Hãn Triệt, ngươi ngủ trước...... Ta...... Ta đi lấy nước cho ngươi." Sợ ngay sau đó liền đem người này

"ngay tại chỗ tử hình", Lam Vận Vanh cùng Lưu Vận Tranh giống nhau chật vật tìm cớ rời khỏi giường.

Vận Vanh.

Giữ chặt tay áo y, Bạch Hãn Triệt nhìn vào hai mắt y, há miệng thở dốc, mặt đỏ đến doạ người, không nói chuyện, thế nhưng lại không buông tay.

Ánh mắt Lam Vận Vanh ám trầm, thở dốc trở nên thô dài. Y chăm chú nhìn hắn, muốn nhìn thật kỹ xem hắn có nửa điểm miễn cưỡng nào chăng, hay có nửa điểm không muốn nào không, dần dần, tay y xoa xoa mặt hắn, từ từ trượt đến cổ, tiếp tục xuống phía dưới.

Rồi sau đó, y lại thu hồi tay, rõ ràng trên trán đang rịn đầy mồ hôi vì cố nén.

Hãn Triệt...... Trong thanh âm Lam Vận Vanh tràn đầy dục hoả, y dời đi ánh mắt…, không dám nhìn bộ dáng mê người của Bạch Hãn Triệt, nuốt nuốt nước miếng,

"Ngươi...... bị bệnh...... Ta...... đi lấy nước cho ngươi." Tránh khai tay Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh hốt hoảng chạy ra ngoài.

Mà vừa rồi cũng bảo đi lấy nước nhưng Lưu Vận Tranh nửa ngày cũng chưa thấy trở vào.

Gian ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, Bạch Hãn Triệt thu hồi tay, khoé miệng chậm rãi giơ lên, Vận Tranh...... Vận Vanh......

"Thái tử điện hạ, Vương gia."

Thị vệ canh gác lâu nhìn thấy Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh chỉ phủ một lớp áo mỏng, chân trần đứng ở cửa, định vội vàng chạy đến.

"Bản cung cùng Vương gia đang có việc cần suy nghĩ." Phất tay làm cho bọn thị vệ đáng ghét rời đi, Lưu Vận Tranh long long buông áo ra. Sau khi thị vệ rời khỏi tầm mắt, hắn không để ý đến thân phận Thái tử, đặt mông ngồi xuống, Lam Vận Vanh cũng ngồi xuống.

Cười nhẹ vài tiếng, Lam Vận Vanh mặt mang đầy vẻ vui mừng nói,

"Vận Tranh, vừa rồi Hãn Triệt lưu ta lại."

Thật sự?! Lưu Vận Tranh mừng rỡ.

Ân. Lam Vận Vanh ngây ngô cười, tiếp theo thở dài một tiếng,

"Vận Tranh...... Chúng ta có nên tiếp tục nhẫn hay không?"

Y thật sự nhịn không được, nhất là khi Hãn Triệt lại nguyện ý.

"Đương nhiên phải nhẫn rồi, Hãn Triệt còn đang bị bệnh đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!