Buông tín, Bạch Tang Vận lộ ra nụ cười tươi đầy sung sướng sau mấy tháng lo lắng không yên, đứa con trong bụng coi như cũng cảm giác được hắn vui sướng, hơi hơi giật giật.
Tang Vận?
Canh giữ ở bên cạnh hắn, Lam Khuyết Dương lên tiếng, Bạch Tang Vận ngửa đầu, cười nói,
"Triệt nhi cuối cùng đã bình tâm rồi. Nhìn phong thư này, ta yên tâm." Nói xong, đem tín đưa cho Lam Khuyết Dương.
Lam Khuyết Dương đại khái nhìn nhìn, rồi mới đem tín phóng tới một bên, sờ sờ lên bụng Bạch Tang Vận, hắn nhẹ nhàng nói:
"Tang Vận, lúc này, ngươi có thể an tâm dưỡng thai rồi."
Bạch Tang Vận nắm lấy tay hắn, gật đầu, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng đã nhấc xuống, chuyện còn lại là do hai người kia phải tự mình giải quyết.
"Không cần nói cho Vận Tranh cùng Vận Vanh biết, cứ để cho bọn họ tiếp tục cố gắng, Hãn Triệt bị nhiều ủy khuất như vậy, cũng nên làm cho bọn họ nhiều lo lắng mới xứng đáng." Đem tín thu hồi, Bạch Tang Vận quyết định tạm thời không nói với hai đứa con.
Lam Khuyết Dương đương nhiên là hết thảy đều nghe theo hắn.
Thái tử phủ, sau khi Lam Vận Vanh kể hết thảy mọi chuyện phát sinh khi hắn cùng Bạch Hãn Triệt ở Bạch gia trang, trên mặt Lưu Vận Tranh ý cười càng ngày càng rõ ràng.
"Nói như thế...... Hãn Triệt đã tha thứ chúng ta."
Lam Vận Vanh gật đầu, lập tức lại nhíu mi:
"Tha thứ là tha thứ, bất quá lúc ta đi Hãn Triệt lại không muốn tóc của ta."
Lưu Vận Tranh vỗ vỗ vai hắn nói:
"Vận Vanh, việc này gấp gáp là không được. Ta mới đầu còn tưởng rằng Hãn Triệt phải vài năm mới có thể tha thứ chúng ta, hiện giờ sự tình so với chúng ta dự đoán thật là tốt hơn nhiều lắm. Ta nghĩ, không bao lâu nữa, Hãn Triệt sẽ muốn kết tóc cùng chúng ta."
Lam Vận Vanh thật dài thở một hơi, nằm ngửa ở trên ghế nói:
"Hãn Triệt tuy rằng tha thứ chúng ta...... Nhưng, ai...... Ôm Hãn Triệt, cũng không thể muốn hắn. Vận Tranh, ta thử qua rồi, thật sự rất đau, đau đến vài ngày ta không xuống giường được. Trách không được Hãn Triệt trước kia luôn khóc, ta còn ngỡ vì hắn không thích chúng ta."
Lưu Vận Tranh nhíu mày, đôi mắt loé loé, hỏi:
"Ngươi đem chuyện trải qua lặp lại lần nữa, cẩn thận chút."
Lam Vận Vanh nghĩ nghĩ, đem chuyện hắn cường bạo Bạch Hãn Triệt như thế nào tỉ mỉ nói ra.
*********
"Văn đại ca, chúng ta tổng cộng muốn đi mấy địa phương a?"
Trong rừng cây, Tiểu Tứ vừa ăn cơm trưa vừa hỏi.
Văn Trạng Nguyên ăn như lang thôn hổ yết những món ăn mỹ vị do Tiểu Tứ làm, hàm hồ nói:
"Ngươi nha, theo ta đi là được, ta sẽ không đem ngươi bán."
"Thiếu gia, ngươi xem Văn đại ca, cứ thích thừa nước đục thả câu." Thấy Văn Trạng Nguyên không nói, Tiểu Tứ quay đầu hướng Bạch Hãn Triệt cáo trạng.
Bạch Hãn Triệt uống bát canh, cười nói:
"Nếu Trạng Nguyên thích thừa nước đục thả câu, chúng ta sẽ không hỏi, ven đường này cảnh sắc cũng thật mê người, chúng ta coi như dạo chơi ngoại thành đi."
Tiểu Tứ vừa nghe, vội vàng gật đầu:
"Đúng vậy thiếu gia, sau này a, chúng ta cũng không hỏi Văn đại ca nữa, cho hắn một mình mắc nghẹn đi thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!