Lam Vận Vanh đã nhiều ngày tâm tình tốt lắm, tuy rằng hắn bởi vì
"có thương tích trong người" rất ít khi bước ra khỏi cửa, nhưng những hạ nhân bên cạnh hắn quả thật cảm giác được chủ tử tâm tình thoải mái.
Người vui, tâm tình hảo, ăn uống tự nhiên cũng tốt lên, mà ăn no liền lại ngủ, tỉnh ngủ liền ôm lấy Bạch Hãn Triệt ở trong phòng
"vành tai và tóc mai chạm vào nhau" một ngày, chẳng sợ không thể làm, đụng chạm tay chân cũng tốt rồi.
Bất đồng với Lam Vận Vanh đang vui sướng dạt dào, Bạch Hãn Triệt kỳ thật là dị thường buồn rầu. Tuy nói trải qua chuyện đêm đó, khúc mắc trong lòng hắn đã đi hơn phân nửa, cho dù hai người sớm đã có da thịt chi thân, rồi làm rất nhiều chuyện thân mật khác, nhưng hắn vẫn không thói quen, dù sao có một số việc còn cần chút thời gian mới có thể chân chính buông được, hơn nữa ở trong phòng cha, hắn luôn cảm thấy như vậy không tốt.
Hơn nữa Bạch Hãn Triệt rất muốn đem mấy quyển sách cha từng xem qua thừa dịp mấy ngày này xem một ít, nhưng người nào đó lại thường làm phiền, khiến cho hắn cái gì cũng làm không được.
"Hãn Triệt, ta phải quay về kinh, thật không muốn đi."
Buổi sáng tỉnh lại, ngay lúc còn đang đông sờ tây hôn trên người Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh đột nhiên toát ra một câu. Toàn thân đang phát run Bạch Hãn Triệt vừa nghe, thần trí liền thanh tỉnh.
Không định rời đi, nâng lên thân, Lam Vận Vanh sờ sờ mặt Bạch Hãn Triệt, nói:
"Hãn Triệt, hãy tin tưởng ta cùng Vận Tranh một lần nữa."
Bạch Hãn Triệt chăm chú nhìn vào hai mắt Lam Vận Vanh, sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng gật gật đầu, đối phương không thường cười trên mặt lại hé ra nụ cười tươi như hoa, cúi đầu thật sâu hôn hắn.
"Hãn Triệt, ta lập tức phải đi, ngươi làm cho ta một chút cơm nữa đi."
Ân.
"Viết thư cho chúng ta."
Ân.
"Không được nhìn người khác, mặc kệ nam nữ, lại càng không được thích bất cứ người người khác!"
Lam Vận Vanh lúc đầu lời nói vẫn là
"nhuyễn thanh mềm giọng", nhưng câu cuối cùng lại lập tức hoành thanh hoành khí. Bạch Hãn Triệt lẳng lặng nhìn Lam Vận Vanh, người này so với trước kia tính tình càng trẻ con.
Hãn Triệt.
Người nào đó mất hứng, đôi mắt nguy hiểm nheo lại.
"Vận Vanh, ngươi cùng Vận Tranh...... Một người là Thái tử, một người...... là Vương gia, ta......"
Bạch Hãn Triệt! Lam Vận Vanh sắc mặt trầm xuống, ngữ khí âm lãnh,
"Ngươi mà dám nói thế lần nữa, ta hiện tại liền đem ngươi quay về kinh. Mặc kệ cha có thể sinh khí hay không, mặc kệ ngươi có thể hận ta hay không, ta sẽ bức ngươi ăn sinh tử dược, hoàn toàn chặt đứt ý niệm trong đầu này của ngươi."
Nhìn thấy rõ người kia đang tức giận, không biết vì sao, Bạch Hãn Triệt không cảm thấy sợ, một chút cũng không sợ.
"Vận Vanh...... Vì sao là ta?" Vì sao cũng không nói buông tay, cho dù là uy hiếp, cũng không có ý muốn chia lìa.
"Vì sao không thể là ngươi?"
Lam Vận Vanh hừ lạnh nói, "Chớ nói cái gì đến thân thế của ngươi, hay nói ngươi là huynh trưởng linh tinh gì đó của chúng ta.
Tuy nói ngươi sẽ đau, nhưng thời điểm nên đau chúng ta sẽ vẫn nhẫn tâm, bởi vì ta không muốn người khác sinh đứa con cho ta, Hãn Triệt, đến lúc đó ngươi có thể khóc, nhưng không được hận chúng ta.
Ngươi nên vì chúng ta sinh hạ Thái tử tương lai của đất nước, sinh hạ chủ tử tương lai của vận phường, dù sao cũng phải sinh cho chúng ta hai đứa con.
"Nói tới đây, Lam Vận Vanh một chút cũng không thay đổi bản sắc bá đạo."Vận Vanh......
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!