Vận Vanh, không cần.
Bạch Hãn Triệt muốn ngăn cản hành động thoát quần áo của Lam Vận Vanh, nhưng hắn lại bất lực. Lam Vận Vanh vẫn nhìn hắn, rõ ràng biết hắn đang khẩn cầu, cũng không để ý mà đem y phục hắn cởi ra sạch sẽ.
Vận Vanh, không cần...... Bạch Hãn Triệt vừa khẩn trương vừa sợ, mà lúc này, Lam Vận Vanh hôn lên hắn, cũng trực tiếp làm cho hắn càng thêm yếu ớt.
Vận Vanh!
Bạch Hãn Triệt muốn kêu, nhưng bị điểm á huyệt nên không phát ra được một chút thanh âm. Thân mình rõ ràng còn chưa hảo, nhưng hắn lại bị hành động của Lam Vận Vanh làm cho khơi mào tình dục, nhưng hắn không muốn, hoàn toàn không muốn.
Vận Vanh, buông ra, không cần, không cần như vậy.
Bạch Hãn Triệt rơi lệ, hắn hận thân thể chính mình, hận chính mình yếu đuối. Mà khi hắn ý thức được Lam Vận Vanh muốn làm cái gì, hắn đã quên thương tâm, trong đầu chỉ có hai chữ: không cần! Ngay cả khi cái kia ở trong miệng Lam Vận Vanh, dục vọng của Bạch Hãn Triệt cái gì cũng chưa rõ ràng.
Đối diện dục vọng Bạch Hãn Triệt phải ngồi xuống, Lam Vận Vanh trong lòng thầm mắng câu đáng chết, rồi lại nằm úp sấp quay về giữa hai chân Bạch Hãn Triệt một lần nữa hàm vào miệng liếm lộng cái kia đột nhiên nhuyễn đi xuống yếu ớt.
Hắn phải nếm thử một chút khổ sở mà Hãn Triệt đã chịu qua, như vậy trong lòng hắn mới có thể sống khá giả. Thế nhưng hắn đã liếm nửa ngày, vật trong miệng vẫn mềm mại như trước.
Hãn Triệt.
Lam Vận Vanh ngồi xuống, giọng đầy bất mãn, rồi liếc nhìn Hãn Triệt đang kịch liệt thở dốc, trên mặt đầy mồ hôi, hắn nghĩ nghĩ, sau đó giải á huyệt của Bạch Hãn Triệt.
"Không cần! Vận Vanh!"
Có thể nói lúc này Bạch Hãn Triệt liền hô lên, kế tiếp là một trận ho khan. Sợ tới mức Lam Vận Vanh vội vàng đem hắn nâng dậy vỗ vỗ vào lưng hắn.
"Không muốn không muốn!"
Bạch Hãn Triệt càng không ngừng lặp lại, rất muốn giãy giụa ngăn cản.
Hãn Triệt...... Lam Vận Vanh lập tức giải toàn bộ huyệt đạo cho hắn, đem người gắt gao ôm vào trong ngực, giải thích,
"Hãn Triệt, ngươi đừng giận ta, đừng sinh khí với ta. Ta muốn biết Hãn Triệt có bao nhiêu đau đớn. Ta muốn tự mình lãnh hội sự khổ sở mà Hãn Triệt đã chịu qua."
"Vận Vanh...... Ngươi......" Bạch Hãn Triệt tức giận nhìn về phía Lam Vận Vanh, lệ càng không ngừng rơi xuống,
"Không cần! Không cần!"
Lần đầu tiên đối Lam Vận Vanh rống to, Bạch Hãn Triệt toàn thân phát run, hắn làm không được, hắn làm không được.
Hãn Triệt...... Lam Vận Vanh bị tình tự chưa bao giờ xuất hiện qua của Bạch Hãn Triệt doạ tới nơi. Tiếp theo nghĩ đến một loại khả năng, liền gấp gáp hỏi,
"Ngươi là không muốn tha thứ ta, cho nên mới không cần?!"
"Vận Vanh, ta van cầu ngươi, ta không cần, ta không cần ngươi!" Bạch Hãn Triệt đẩy ra hắn, thầm nghĩ phải làm cho Lam Vận Vanh không cần làm như vậy, lại không ngờ lời nói của mình lại chọc giận đối phương.
Ngươi không cần ta?
Lam Vận Vanh nheo lại hai mắt,
"Hãn Triệt...... Ngươi không cần ta?" Cảm giác bị người này không cần đến làm cho Lam Vận Vanh nguyên bản khí bá đạo trong cơ thể lại bừng lên.
Bạch Hãn Triệt kéo qua chăn, che lại thân thể loả lồ của mình, cung khởi chân, đầu ghé vào trên hai gối không nói lời nào, cũng không nhìn Lam Vận Vanh.
"Hãn Triệt, ngươi nói, ngươi là không muốn tha thứ ta cho nên mới không cần? Ngươi không cần ta?!"
Bắt lấy hai vai Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh giận dữ hỏi, càng không chịu nổi chính là, hắn luôn luôn muốn người này, nhưng người này lại không muốn hắn.
"Ngươi nói đi, Hãn Triệt, nói chuyện với ta, ngươi là không muốn thương chúng ta? Ngươi muốn giống như phụ thân được yêu được sủng, chúng ta có thể làm, Hãn Triệt muốn cái gì chúng ta đều cho ngươi, không bao giờ đối với ngươi như vậy nữa, không bao giờ xem người khác, không ôm người khác nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!