Sáng sớm, Tiểu Tứ mang chậu nước tiến vào định hầu hạ Bạch Hãn Triệt rời giường, nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Hãn Triệt liền cả kinh kêu lên:
"Thiếu gia, ngài tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Đôi mắt đều sưng lên!"
Bạch Hãn Triệt sờ sờ hai mắt sưng đỏ, cười đến thoải mái:
"Đêm qua thu được tín của cha."
Tín của Quốc Công? Tiểu Tứ sợ hãi than, nhìn Bạch Hãn Triệt một lượt từ cao tới thấp, thấy hắn cười đến một chút cũng không miễn cưỡng, thầm nghĩ: nhất định là trong thư Quốc Công nói điều gì đó làm cho thiếu gia vô cùng cảm động.
"Thiếu gia, để ta mát xa mắt cho ngài."
Vắt khô khối khăn nóng, Tiểu Tứ đỡ Bạch Hãn Triệt nằm xuống, chườm nóng cho hắn.
Nhắm lại hai mắt, khoé miệng Bạch Hãn Triệt vẫn nở nụ cười không đình chỉ được.
"Thiếu gia, ngài tối hôm qua...... không ngủ?"
Ngủ không được. Bạch Hãn Triệt khoé miệng giơ lên,
"Cha bảo ta mỗi ngày viết một phong thư về nhà, ta nghĩ cả đêm, không biết nên hồi âm như thế nào, việc gì ta cũng muốn nói cùng cha, nên không biết bắt đầu từ đâu."
"Ha hả, thiếu gia, xem ngài cao hứng như vậy, Tiểu Tứ cũng cảm thấy cao hứng theo. Thư tín của Quốc Công chính là thuốc an thần của thiếu gia."
Bạch Hãn Triệt ôm lấy ngực, đêm qua hắn đặt thư tín của phụ thân trong ngực ép chặt ngủ một đêm. Tín của phụ thân làm cho bao nhiêu sợ hãi nơi đáy lòng hắn toàn bộ bị đuổi đi.
Hắn là đứa con của phụ thân, phụ thân là phụ thân của hắn, phụ thân làm cho hắn nhận ra tâm tư thật sự của mình, mà tim của hắn cũng nói với hắn như vậy.
Từ trong phòng đi ra, Bạch Hãn Triệt ngồi vào trên chiếc ghế trong viện, cúi xuống viết một đơn thuốc.
"Tiểu Tứ, vị cô nương kia thương thế có chút phiền phức, ngươi cùng Trạng Nguyên đến thôn trấn mua thêm một vài vị thuốc."
Vâng, thiếu gia.
Tiểu Tứ tiến lên lấy phương thuốc, đi tìm Văn Trạng Nguyên.
Hạ mi, Bạch Hãn Triệt ngẫm nghĩ bước tiếp theo nên làm như thế nào. Vị cô nương kia thương thế rất nặng, hắn là nam tử không thể tuỳ tiện xem thân thể của nàng, nếu có thể kiểm tra toàn bộ miệng vết thương một phen, hắn có thể dễ dàng kê đơn bốc thuốc hơn.
Vị cô nương kia đã muốn hôn mê bốn ngày, nếu còn không tỉnh, hắn thật sợ nàng sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại được. Lúc trước cùng Nhị thúc học y, chủ yếu là vì phụ thân, mà đối với ngoại thương, hắn tiếp xúc không nhiều lắm.
"Nếu Nhị thúc ở đây thì tốt rồi."
Bạch Hãn Triệt rất muốn viết cho Nhị thúc một phong thư để hỏi hỏi, nhưng việc này lại đang rất cấp thiết không chờ đợi được thời gian lâu như vậy.
Các thầy thuốc ở trên trấn đều nói cô nương kia không qua khỏi, thầy thuốc ở trong trang lại về nhà thăm viếng, Bạch Hãn Triệt xao xao đầu, hắn tuyệt đối không thể bỏ cuộc, hắn là đứa con của phụ thân mà.
Một canh giờ sau, Văn Trạng Nguyên cùng Tiểu Tứ đã trở lại. Bạch Hãn Triệt lập tức ở trong sân sắc thuốc phối dược, đây là do chính hắn nghĩ ra, hy vọng có thể dùng được.
"Triệu đại nương, dược này nấu cho nàng uống, còn dược này thì đắp vào ngoại thương. Nếu nàng ói ra, ngài liền gọi ta." Đem dược giao cho Triệu đại nương, Bạch Hãn Triệt rời khỏi phòng ra ngoài.
Vừa đi ra, có người đến nói với hắn Bạch nhị gia tìm hắn, hắn dặn dò Tiểu Tứ vài câu, vội vàng đi.
Nhị thúc công. Đi vào trong viện của Bạch Nhị gia, Bạch Hãn Triệt cung kính cúi chào.
"Hãn Triệt a, đến, ngồi nơi này." Vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Bạch Mạnh Viễn bảo hắn ngồi vào bên cạnh chính mình.
Bạch Hãn Triệt tiến lên ngồi xuống, có chút khẩn trương, không biết Nhị thúc công tìm hắn đến có chuyện gì.
"Hãn Triệt a, vị cô nương kia như thế nào rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!