Chương 20: (Vô Đề)

Mãi cho đến khi cột chắc một vòng cuối cùng khối băng vải trắng, khí nghẹn ở ngực Bạch Hãn Triệt mới hô đi ra. Tay không còn nghe theo sự điều khiển mà phát run, tuy rằng một lần lại một lần trấn an chính mình là không phải sợ không phải sợ, nhưng khi nhìn thấy xương bị phơi ra nơi miệng vết thương vẫn làm cho hắn nhịn không được muốn phun hết mọi thứ trong bụng ra.

Tốt lắm. Đứng dậy đem vị trí nhường lại cho Triệu đại nương, Bạch Hãn Triệt thối lui đến sau bình phong, phân phó nói,

"Triệu đại nương, ngài giúp nàng đổi thân xiêm y sạch sẽ, nếu trên người nàng còn có vết thương nào khác, ngài nói với ta, ta sẽ hướng dẫn ngài cách xử lý."

"Hảo, thiếu gia, ngươi trước đi ra ngoài hít thở không khí, còn lại giao cho ta đi." Buông màn, Triệu đại nương cùng mấy lão bà giúp nữ tử thay quần áo, người mà được Bạch Hãn Triệt cứu trở về.

Tiểu Tứ đứng ở cửa, sắc mặt trắng bệch, vẫn cảm thấy có thể ngửi được mùi máu phảng phất. Thấy Bạch Hãn Triệt cước bộ không xong đi ra, hắn vội vàng tiến lên:

"Thiếu gia, ngài để cho Triệu đại nương bọn họ lo liệu thì tốt rồi, ngài nhìn sắc mặt của ngài xem, đều trắng bệch không còn chút máu."

Bạch Hãn Triệt không khí lực trả lời, chỉ nhè nhẹ lắc đầu. Hắn không nghĩ mỗi lần đều đem sự tình giao cho người khác xử lý, để có thể trở nên kiên cường, bước đầu tiên chính là phải dũng cảm, phải can đảm.

"Thiếu gia, ngài uống ngụm rượu để bình tâm lại đi." Văn Trạng Nguyên cầm một chén rượu đưa tới,

"Rượu này khá mạnh, thiếu gia ngài uống chậm một chút."

Bạch Hãn Triệt nhấp một chút, cảm thấy trong ruột bắt đầu nóng, rồi một ngụm toàn bộ uống xong.

"Cáp...... Thật nồng, ta chưa bao giờ uống loại rượu nào nóng như thế này." Cắn một quả mơ, Bạch Hãn Triệt khuôn mặt đều đỏ, ánh mắt cũng phiếm ra nước mắt.

"Rượu trong cung tự nhiên đều là tối tinh khiết và thơm. Rượu này là ta được một vị bằng hữu ở phương Bắc tặng, rất nồng, nhưng khi uống quen sẽ cảm thấy càng uống càng có hương vị."

Lại ngã chén rượu, Văn Trạng Nguyên đưa cho Tiểu Tứ,

"Ngươi cũng uống một chén đi, an ủi."

Tiểu Tứ cầm lấy, đầu tiên là ngửi ngửi, rồi mới ngửa cổ lấy dũng khí uống một hơi.

"A, chết cháy, chết cháy." Dùng sức hướng miệng quạt lấy quạt để, Tiểu Tứ dốc ngay một bát lớn trà, phun đầu lưỡi nói, Hảo nồng.

Ha ha, không sợ đi.

Nâng bầu rượu lên vai, Văn Trạng Nguyên thấy hai người sắc mặt đều hồng nhuận, lúc này mới cười rộ lên.

Tiểu Tứ gật gật đầu:

"Bất quá thật sự không còn sợ như lúc nãy nữa. Đúng không, thiếu gia."

"Ân, cảm giác tốt hơn nhiều." Nhìn Văn Trạng Nguyên trên lưng bầu rượu, Bạch Hãn Triệt cầm cái chén trong tay đưa về phía trước,

"Trạng Nguyên, cho ta một chén nữa."

Thiếu gia?

Tiểu Tứ kinh ngạc nhìn lại.

Văn Trạng Nguyên cũng cởi xuống bầu rượu, mở bình ra:

"Thiếu gia, ngài thích uống, liền uống nhiều một chút. Nếu không, buổi tối ta bồi ngài uống rượu? Chúng ta không say không về."

"Ta tửu lượng không tốt, bất quá, chờ vị cô nương kia thoát hiểm, chúng ta ba người cùng nhau uống rượu." Uống mới vài chén rượu, Bạch Hãn Triệt đột nhiên có cảm giác như một tráng sĩ sẵn sàng xuất trận, làm cho hắn cảm thấy rất đỗi tân kỳ, cũng rất thoải mái.

Không say không về, hắn chưa bao giờ thử qua nên không có gì băn khoăn mà chấp nhận.

"Hảo, thiếu gia, nói như thế xem như đã định rồi nhé." Văn Trạng Nguyên cũng tự mình ngã một chén.

"Không tồi không tồi, bất quá không uống loại rượu này, chúng ta uống hoa quế nhưỡng đi." Tiểu Tứ mơ màng liếm liếm môi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!